Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2150. Vũ Y Thú

"Ngay cả thú cưng mà ngươi cũng ghen sao?" Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút buồn cười, nhịn không được hỏi một câu: "Rốt cuộc nó là giống loài gì vậy, đực hay cái?"
"Ta sớm nói rồi, nó là chó." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Còn nữa nó là con cái, nếu là đực thì không có chuyện ta để nó làm thú cưng của cô đâu."
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: "Ta thấy nó tuyệt đối không phải chó, nếu là chó thì sao lại có lông dài như vậy, lại còn phát sáng, còn có thể thả ra dòng điện màu đỏ?"
"Chó biến dị mà thôi." Hạ Thiên có chút hững hờ, "Ở nơi này, chó biến thành dáng vẻ như vậy cũng không có gì kỳ quái."
Nghe vậy, Ninh Nhụy Nhụy có chút tin tưởng, dù sao dọc theo đường đi nàng đã nhìn thấy rất nhiều người biến dị, huống chi chỉ là một con chó mà thôi, chỉ là loại người nào sẽ mang theo một con chó đi vào đây?
"Hạ, Hạ tiên sinh, có thể, có thể cứu ta không, mau cứu ta đi!" Sở Phong đã già đi ít nhất sáu bảy chục tuổi, cơ thể giống tờ giấy hơ khô, cho người ta một loại cảm giác có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn Sở Phong một chút, lại nhìn những người xung quanh cũng đều bị hút đi lượng lớn nguyên khí cùng tuổi thọ, thế là nói với Hạ Thiên: "Chuyện này có thể giúp đỡ đúng không? Dù sao thì những người đó cũng không có tội ác tày trời."
"Tiểu muội chân dài, những tên kém thông minh ấy tuyệt đối không vô tội." Hạ Thiên ngáp một cái, giải thích: "Mặc dù con chó này có chút công năng kỳ quái, nhưng cũng không phải là ai cũng có tác dụng. Người có thể bị nó hút khô, bản thân đã nói rõ những tên ngốc này có vấn đề đi."
"Có vấn đề hay không chúng ta cũng không nên phán xét, hơn nữa bọn hắn chỉ là bị nhà họ Viên ép buộc tới nơi đây." Ninh Nhụy Nhụy suy tính một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy nên trả lại tuổi thọ cho bọn hắn, như vậy trong lòng nàng mới an bình.
"Tùy cô thôi." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Bây giờ con chó kia ở trong tay cô, cô nói với nó là được rồi."
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: "Vậy nếu nó không nghe lời của ta thì sao?"
"Nó sẽ nghe lời." Hạ Thiên cười hì hì, "Chó không nghe lời thì đánh đến khi nó nghe lời mới thôi."
Quái thú kia rụt cổ một cái, vùi vào ngực Ninh Nhụy Nhụy, rõ ràng có chút sợ Hạ Thiên.
"Ngươi khôi phục nguyên dạng cho những người đó được không?" Ninh Nhụy Nhụy nhìn quái thú, khẽ hỏi.
Quái thú kia quơ quơ đầu rồi nhíu mày lại giống như con người, đi loanh quanh tại chỗ mấy vòng, cuối cùng vẫn là nhìn Ninh Nhụy Nhụy gật đầu một cái. Ngay sau đó, trên người quái thú lại hiện lên ánh sáng trắng lần nữa, rất nhanh tán thành từng sợi, trở lại trong cơ thể những người kia.
Trong nháy mắt, Sở Phong đã từ già nua biến trở về thanh niên, trong lòng rất là cảm kích Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
"To gan! Vũ Y Thú, ngươi dám tự tiện phóng tuổi thọ mà nhà họ Viên chúng ta tích lũy, quả thật là đáng chết!"
Bỗng dưng, một ông lão tóc bạc mặc áo trắng bước ra từ sâu trong động phủ, chỉ vào quái thú trong tay Ninh Nhụy Nhụy rồi quát to.
Con quái thú nghe được tiếng quát này, sợ hãi chôn đầu vào trong ngực Ninh Nhụy Nhụy.
"Các ngươi là ai, mau buông Vũ Y Thú ra, nếu không thì đừng trách lão phu không khách khí!" Ông lão mặc áo trắng trừng mắt nhìn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, trong mắt tràn đầy sự uy nghiêm không thể làm trái.
"Thì ra nó tên là Vũ Y Thú, nghe cũng không tệ lắm." Ninh Nhụy Nhụy ôm con quái thú kia, vừa cười vừa nói: "Ta còn sợ ngươi gọi là Vượng Tài hay Lai Phúc gì chứ."
Hạ Thiên trừng mắt lại với lão giả kia: "Tên ngu ngốc nhà ngươi là ai?"
"Ngươi không biết lão phu là ai?" Ông lão mặc áo trắng như nghe được chuyện cực kỳ hài hước, hắn chỉ vào Hạ Thiên quát: "Vậy ngươi có tư cách gì ở trong bí cảnh này, không bằng ngoan ngoãn giao tuổi thọ ra đây, nói không chừng ta còn có thể lưu lại một cái mạng."
Sở Phong nhỏ giọng giải thích ở bên tai Hạ Thiên: "Lão nhân này gọi là Viên Thiên Hành, người nhà họ Viên, hắn là tu tiên giả, hình như là Trúc Cơ kỳ đại viên mãn gì gì đó. Nhưng bây giờ hắn nên trông coi trận pháp mới đúng chứ, tại sao lại đi ra đây rồi?"
"Viên Thiên Hành? Cái tên nghe chẳng khác tên có trí thông minh thấp Viên Thiên Chính kia là mấy." Hạ Thiên bĩu môi, không khỏi nói một câu: "Không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn cũng là một tên ngốc."
"Gan chó tốt đó! Còn dám nhục mạ lão phu!" Ông lão mặc áo trắng tức muốn bể phổi, "Vũ Y Thú là dị thú mà nhà họ Viên chúng ta phải tốn mấy trăm năm mới bồi dưỡng ra, hai người các ngươi không xứng chạm vào nó, mau trả nó lại cho lão phu!"
"Bây giờ, nó là thú cưng của bạn gái ta." Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt lười biếng, "Nếu nhà họ Viên các ngươi đau lòng như vậy, lại bồi dưỡng thêm mấy con nữa không phải được rồi sao? "
"Đánh rắm!" Hai mắt ông lão mặc áo trắng như muốn lồi ra, "Ngươi coi Vũ Y Thú là cái gì, chó lai tạp sao? Nói bồi dưỡng là có thể bồi dưỡng được à?"
Hạ Thiên cười hì hì: "Nhưng chuyện đó không liên quan tới ta."
"Tiểu tử, xem ra các ngươi đơn giản là muốn đối nghịch với nhà họ Viên chúng ta." Ông lão mặc áo trắng đột nhiên lấy một cây roi dài màu đỏ ra rồi vung xuống mặt đất: "Vũ Y Thú, nuốt sạch tuổi thọ của bọn hắn cho ta!"
Con quái thú núp ở trong ngực Ninh Nhụy Nhụy run rẩy, không dám nhìn ông lão mặc áo trắng ấy dù chỉ là một cái.
Ninh Nhụy Nhụy nói với đối phương: "Hiện tại, nó là của ta, tốt nhất là ngươi đừng dọa nó."
"Phản tặc!" Lửa giận trong lòng ông lão mặc áo trắng tăng vọt, hắn lập tức vung roi đánh về phía Vũ Y Thú: "Dám không nghe lời nói của lão phu, muốn ăn đòn!"
Cái quất roi này nhìn như đánh về phía con quái thú kia, nhưng thật ra cũng có ý nhân tiện dạy dỗ Ninh Nhụy Nhụy, ai bảo nàng vẫn luôn ôm quái thú không chịu buông tay.
Bang!
Roi dài rắn chắc đánh vào da thịt phát ra một tiếng đinh tai nhức óc.
"A!" Tiếp theo, ông lão mặc áo trắng hét lên thảm thiết, bởi vì roi quất vào trên mặt của hắn, cú va chạm mạnh đến mức thân hình của hắn tiêu tan thành khói.
Trước khi biến mất, ông lão mặc áo trắng nhìn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy với ánh mắt vô cùng oán độc, để lại một câu: "Các ngươi chờ đó! Lão phu ở trong trận pháp chờ các ngươi đến, không giết được các ngươi, lão phu thề không làm người!"
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận