Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3069: Bình Giang Song Sát (01)

Hạ Thiên ôm A Cửu, dự định tìm chỗ ăn cơm ở thị trấn nhỏ.
“Y tỷ tỷ đâu, không phải ngươi ở trong phòng với nàng ấy... nói chuyện phiếm sao?” A Cửu nhìn Hạ Thiên, do dự một hồi, sau đó hỏi.
Hạ Thiên nhếch miệng, bất mãn nói: “Vợ Y Y hình như muốn tránh ta. Nói chuyện chưa được hai phút, nàng ấy nói muốn đi kiểm tra địa hình. Nói xong liền đi ngay, còn không cho ta đi theo.”
“Cho nên, ngươi chuyển sang dây dưa ta?” A Cửu hơi bị mất hứng.
“Cửu nha đầu, điều này sao có thể gọi là dây dưa?” Hạ Thiên cười nói: “Đây rõ ràng là ân ái. Ta là chồng của nàng, không quấn lấy nàng thì quấn lấy ai.”
A Cửu không muốn tranh luận việc này, thuận miệng hỏi: “Ngươi muốn ăn gì, thị trấn nhỏ này hình như không có quá nhiều tiệm cơm.”
“Không phải còn có Cổ Nguyên Lâu sao?” Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó đưa tay chỉ một căn lầu gỗ lớn có chút cổ xưa: “Ở đó đấy.”
Danh tiếng Cổ Nguyệt Lâu ở Nam Cương cũng không nhỏ, hơn nữa còn là một tòa kiến trúc cổ, ít nhất có bốn năm trăm năm lịch sử.
Bây giờ, Cổ Nguyên Lâu là khách sạn cao cấp duy nhất ở Cổ Nguyên trấn. Lầu một và lầu hai dùng để ăn uống, lầu ba trở lên dùng để nghỉ ngơi. Lầu cao nhất dùng làm phòng họp, là địa điểm tổ chức thịnh hội y giới.
Lúc này, kinh doanh của Cổ Nguyên Lâu khá tốt. Dù sao nơi này cũng sắp tổ chức thịnh hội y giới, rất nhiều y sư từ các nơi trên thế giới đều đến, cùng một số du khách cố ý đến ngắm cảnh.
“Xin chào, hai vị khách quý đến dùng cơm hay là ở trọ?” Một nhân viên phục vụ mặc trang phục tiểu nhị khách điếm thời cổ đại đứng ngoài cửa, gương mặt bình thường chẳng có gì lạ nhìn thấy Hạ Thiên và A Cửu đi đến, lập tức tiến lên chào hỏi.
A Cửu thản nhiên nói: “Ta đến dùng cơm.”
“Xin hỏi hai vị có đặt trước hay không?” Nhân viên phục vụ vừa dẫn Hạ Thiên và A Cửu vào vừa hỏi.
“Không có.” A Cửu lắc đầu.
Nhân viên phục vụ cười nói: “Chắc phải thiệt thòi cho hai vị một chút. Gần đây khách đến quán hơi nhiều, phòng riêng đều đã được đặt trước, hai vị chỉ có thể ngồi ngoài sảnh lầu một.”
A Cửu cũng không quan trọng điều này, phòng riêng hay không phòng riêng cũng vậy: ‘Vậy ngươi chọn cho ta một vị trí yên tĩnh là được.”
“Được rồi, hai vị, mời vào trong.” Nhân viên phục vụ cũng thích khách hiểu tình đạt lý, lập tức nói với nữ nhân viên phục vụ phụ trách dẫn khách: “Ngươi dẫn hai vị khách này đến một chỗ yên tĩnh chút.”
Dáng dấp của nữ nhân viên phục vụ đằng sau cửa cũng khá ổn, nhưng trang điểm hơi đậm.
“Hai vị quý khách, mời đi theo ta.” Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười dẫn Hạ Thiên và A Cửu vào đại sảnh.
Bên trong đại sảnh cũng có không ít người, không khí khá vui vẻ, cũng không khác gì những cổ trấn du lịch bình thường.
Hạ Thiên và A Cửu được xếp một bàn ngay góc rẽ, có bình phong che chắn, đằng sau là tường gỗ chạm rỗng, phía sau bức tường là một hồ nước, đúng là khá lịch sự và tao nhã.
Nhưng khi hai người vừa ngồi xuống, bên cạnh lập tức có hai người bước đến, một nam một nữ, gương mặt bất thiện nhìn Hạ Thiên và A Cửu.
“Chính là hai người các ngươi? Nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, vậy mà cũng dám khiêu khích Xà Y Môn chúng ta.” Thanh niên mặt đen nhìn Hạ Thiên một chút, sau đó quay sang nhìn A Cửu, ánh mắt sáng lên, chỉ là giọng điệu vẫn tràn đầy khinh thường như cũ: “Ngươi đúng là dám đến, lá gan không nhỏ nhỉ.”
“Sư huynh, ngươi cần chi nói nhảm với bọn họ.” Nữ nhân còn lại có một vết sẹo màu đỏ trên trán, tức giận quát: “Trực tiếp vào chuyện chính đi.”
A Cửu nghe hai người kia nói chuyện, mặt đen lại, cố nén cơn tức không phát tác, thản nhiên nói: “Ta chưa từng nghe nói qua Xà Y Môn gì cả, chắc ngươi nhận nhầm người rồi.”
“Hừ, bị chúng ta bắt tại trận còn muốn chống chế.” Nữ nhân mặt thẹo khinh thường nói: “Chúng ta đã quan sát ở đây ba ngày, hai vị trí này đã sớm được Bình Giang Song Sát chọn trước. Ngoại trừ bọn họ ra, không ai dám ngồi cả.”
“Các ngươi vạn lần không nghĩ đến, muôn vàn tính toán lại vì chuyện nhỏ này mà lộ ra chân tướng.” Nam nhân mặt đen đắc ý cười nói: “Theo lời đồn, Bình Giang Song Sát nam thì bình thường không có gì lạ, nữ lại xinh đẹp lạ thường, không phải các ngươi thì còn là ai nữa?”
A Cửu bó tay, nhịn không được liền nói: “Ở thị trấn nhỏ này, nam nữ phù hợp với lời ngươi nói không có một trăm thì cũng có tám mươi. Ngươi khẳng định là chúng ta, khó tránh khỏi hơi bị qua loa.”
“Sư ca, xem ra bọn họ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Nữ nhân mặt thẹo không kiên nhẫn quát: “Cứ đưa chứng cứ ra cho bọn họ xem.”
Nam nhân mặt đen hừ một tiếng, từ trong ngực lấy ra một vật ném lên trên bàn: “Các ngươi tự xem đi, bây giờ còn có gì để nói?”
A Cửu liếc qua món đồ người kia ném lên bàn, phát hiện chỉ là hai khối ngọc bội hình rắn màu đỏ, liền hỏi: “Chỉ là hai miếng Hồng Lân Ngọc được khắc thành hình rắn có thể chứng minh được gì?”
“Hừ, lộ ra chân tướng rồi.” Nữ nhân mặt thẹo không khỏi đắc ý nói: “Chúng ta không có nói qua đây là Hồng Lân Ngọc.”
“Không sai.” Nam nhân mặt đen cũng cười nói: “Quả nhiên là trộm ngốc, chỉ một lừa dối nhẹ thôi mà đã lộ tẩy rồi.”
A Cửu cảm thấy trí thông minh của hai người này thật sự đáng lo, cũng xem như gián tiếp lý giải vì sao Hạ Thiên luôn mắng người khác là ngu ngốc. Nàng nói: “Mặc dù Hồng Lân Ngọc hiếm thấy nhưng cũng không phải trân phẩm tuyệt thế, rất nhiều người nhìn thấy qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận