Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3061: Ta chính là Hạ Thiên

“Bệnh tâm thần, ngươi gào cái quái gì thế?”
A Cửu giật mình, quay đầu kinh ngạc nhìn Hạ Thiên, bởi vì nàng phát hiện người hét thảm chính là hắn.
“Ta nghe hắn ta nói đáng sợ quá, cho nên phối hợp một chút.” Hạ Thiên ngừng lại, cười nói: “Cửu nha đầu, kỹ thuật biểu diễn của ta có phải rất lợi hại hay không, ngay cả nàng cũng bị lừa.”
“Lừa cái đầu ngươi đấy.” A Cửu tức giận đạp Hạ Thiên một cước: “Ngươi đàng hoàng lại một chút cho ta.”
Hạ Thiên ôm vai A Cửu: “Cửu nha đầu, không phải nàng đang cảm thấy nhàm chán sao? Ta chỉ thêm chút việc vui thôi mà.”
“Ngươi mới là nhàm chán nhất đấy.” A Cửu nói.
“Đủ rồi.” Sắc mặt nam nhân áo xanh lục trong nháy mắt trở nên tồi sầm, đôi nam nữ này không thèm nhìn hắn ta. Điều này chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn ta, có thể nhẫn chứ không thể nhục.
Hạ Thiên liếc mắt nhìn hắn ta, lười biếng nói: “Tên ngốc ngươi còn chưa chịu đi, ngươi muốn ăn đòn à?”
“Từ trước đến giờ chưa có ai dám làm nhục bổn thiếu gia như thế.” Hai mắt nam nhân mặc áo xanh lục tràn ngập phẫn nộ. Hắn ta nghiến răng nói: “Các ngươi cho rằng ta đang đùa với các ngươi à? Các ngươi một người trúng Thanh Dạ Huỳnh Hỏa của ta, một người trúng Phấn Mộng Trần. Hôm nay, các ngươi chắc chắn sẽ phải chết.”
“Vừa rồi, ngươi còn nói ba giây sau sẽ phát tác mà.” A Cửu hiển nhiên không tin lời người này nói. Nếu nàng trúng độc thật, còn sợ Hạ Thiên giải không được sao: “Nếu bây giờ không còn việc gì thì bớt thổi da trâu đi, về nhà an hưởng tuổi già với lão bà kia thì hay hơn.”
“Bây giờ, các ngươi sẽ phải chết.”
Nam nhân mặc áo xanh lục hừ lạnh một tiếng, hai tay cầm hai cái bình thuốc, xoay hai vòng rưỡi, sau đó chạm vào nhau, thân bình lập tức vỡ vụn.
Một luồng khí tức mỏng nhạt tràn ra, vừa giống sương mù vừa giống khói, chớp mắt một cái là không thấy tung tích đâu.
“Đây là thuốc dẫn hương. Sau khi hít phải loại hương khí này, mạng của các ngươi sẽ nằm trong tay ta.” Nam nhân mặc áo xanh lục cười khẽ, khoát tay với Hạ Thiên: “Như ta đã nói, bây giờ ta muốn ngươi thổ huyết, ngươi không thể không thổ… Phốc!”
Lời còn chưa nói hết, nam nhân mặc áo xanh lục bỗng nhiên cảm giác có một luồng nhiệt lưu từ trong tim trào ra, sau đó chạy lên cổ họng, tiếp theo hắn ta há miệng phun ra.
“Nhiều máu đến như vậy sao? Hắn ta còn sống nổi không?” A Cửu cũng giật cả mình. Người bình thường làm sao có thể nôn nhiều máu đến như vậy.
Hạ Thiên nói: “Yên tâm đi, tên ngốc đó không chết được đâu.”
“Tả thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Lão bà kia vừa mới chăm sóc con trai xong, quay đầu nhìn thấy nam nhân mặc áo xanh phun máu như suối, bị dọa đến sắc mặt không còn chút máu.
Nam nhân mặc áo xanh lục kinh ngạc hỏi Hạ Thiên: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao ngươi có thể phá được thuốc dẫn hương của ta?”
“Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên khinh thường đáp: “Chút y thuật mèo quào của ngươi, còn kém Cửu nha đầu mấy trăm lần.”
“Cái gì gọi là mấy trăm lần?” Ban đầu A Cửu không thèm để ý đến kiến thức của mình, kết quả lại bị một câu của Hạ Thiên chọc tức: “Y thuật của ta không sánh bằng ngươi và Y tỷ tỷ, nhưng cũng không đến mức thấp như vậy chứ.”
“Cửu nha đầu, ta không nói y thuật của ngươi thấp.” Hạ Thiên vội cải chính: “Ta nói hắn ta còn kém hơn ngươi gấp nhiều lần.”
Không nghĩ đến nam nhân mặc áo xanh lục nghe tên Hạ Thiên xong, bỗng đẩy lão bà sang một bên, một lần nữa đứng lên: “Ngươi, ngươi chính là Hạ Thiên?”
“Đúng, ta chính là Hạ Thiên.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tên ngốc ngươi biết ta à?”
“Ta không biết ngươi, nhưng ta biết tên của ngươi.” Nam nhân mặc áo xanh lục nghiến răng nói: “Ta còn biết ngươi chính là đệ tử của Quỷ Y Môn, đồ đệ của Trương Minh Đà, đúng không?”
Hạ Thiên khoát tay: “Trương Minh Đà là đại sư phụ của ta, nhưng ta và Quỷ Y Môn chẳng có quan hệ gì cả.”
“Bây giờ mới nghĩ đến việc phủi sạch quan hệ thì đã muộn rồi.” Nam nhân mặc áo xanh giận dữ, chỉ vào Hạ Thiên, quát lớn: “Ban đầu ta chỉ coi ngươi là người vô tội, cho nên ta không đành lòng xuất ra độc hương bá đạo nhất, lợi hại nhất Dược Vương Cốc, nhưng bây giờ thì khác. Ngươi là Hạ Thiên, ngươi chết còn chưa hết tội.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, cũng không để lời nói đối phương trong lòng: “Ngươi có thù với đại sư phụ ta, ngươi đi tìm ông ấy đi, liên quan gì đến ta.”
“Này, ta quên nói cho ngươi biết.” Lúc này A Cửu mới nhớ ra, vội vỗ trán: “Người nơi này toàn là kẻ thù sống còn với sư phụ ngươi. Ngươi tốt nhất nên thấp điệu một chút.”
“Tại sao ta lại phải thấp điệu?” Hạ Thiên vẫn khinh thường như cũ: “Để bọn họ đi tìm đại sư phụ của ta đi. Người đang ở Chung Nam Sơn chứ ở đâu. Có cừu báo cừu, có oán báo oán là chuyện rất bình thường.”
A Cửu tức giận nói: “Ngươi bán đứng sư phụ ngươi tốt nhỉ.”
“Đây không phải là bán.” Hạ Thiên cười nói: “Đại sư phụ quá nhàm chán ở Chung Nam Sơn, nhiều người đến chơi với ông ấy cũng tốt mà.”
“Ngươi không sợ ông ấy xảy ra chuyện sao?” A Cửu hỏi ngược lại.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ông ta còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù có xảy ra chuyện, ta vẫn có thể cứu trở về.”
“Thiêu Tâm Hương Viêm, chết đi cho bổn thiếu gia.” Lúc này, bên ngoài cơ thể nam nhân mặc áo xanh bỗng nhiên nổi lên một ngọn lửa màu xanh, rất nhanh cháy bùng lên, phù một tiếng lao thẳng về phía Hạ Thiên và A Cửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận