Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3224: Ai là người nguy hiểm nhất?

Hình ảnh Bá tước Cuồng Hoan vẫn đang phát trên tất cả TV, điện thoại di động và các nền tảng khác.
“Cuộc thi sát thủ thế giới sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ chiều nay và kết thúc trước sáu giờ chiều mai."
"Tuy nhiên, không có quy tắc thì không thành phương viên, trò chơi này tất nhiên sẽ không tiến hành một cách hỗn loạn và mất trật tự."
"Do đó, bổn Bá tước đã đưa ra một số quy tắc: Thứ nhất, mọi người trên đảo đều có thể là kẻ giết người hoặc mục tiêu. Giá trị sinh mệnh của mỗi người là một điểm, còn có những đánh giá khác dựa trên địa vị, sự giàu có và giá trị khác, không giới hạn một trăm điểm Nếu ngươi không muốn trở thành mục tiêu, ngươi có thể mua điểm giá trị của mình, một điểm trị giá một triệu đô la Mỹ.”
“Tất nhiên, trên đảo vẫn còn một số người có giá trị vô cùng lớn. Họ là một món quà bất ngờ. Giết một người trong số họ có thể trực tiếp lọt vào top mười danh sách sát thủ, có thể hầu hạ một bên trong bữa tiệc tối.”
"Thứ hai, trận tranh tài lần này chia làm ba giai đoạn, mỗi giai đoạn kéo dài bảy tiếng rưỡi, sau đó sẽ có nửa tiếng nghỉ ngơi. Trong thời gian nghỉ giải lao, không ai có quyền săn giết ngươi, vì vậy ngươi hãy tự mình sắp xếp thời gian nghỉ ngơi hợp lý cho mình."
"Thứ ba, ngươi có thể từ bỏ hoặc rút lui khỏi trò chơi này, nhưng ngươi cần phải đến lâu đài của ta an toàn trong vòng một giờ, và ta sẽ bảo vệ ngươi. Chi phí là một triệu đô la một giờ."
"Nhân tiện, khắp nơi trên đảo đều có gắn kính đặc chế có thể phát hiện điểm của người khác."
“Xế chiều mai, sau khi cuộc tranh tài kết thúc, chúng ta sẽ căn cứ vào điểm tích lũy mà tiến hành xếp hạng. Hạng nhất có thể ăn tối với ta, hơn nữa còn có một món quà tuyệt đối bất ngờ.”
“Ta chúc các vị chơi thật vui vẻ ở đảo Cuồng Hoan. Bạn tốt của các vị, Bá tước Cuồng Hoan.”
“…”
Hình ảnh đến đây là kết thúc.
Toàn bộ đảo Cuồng Hoan đều chìm trong một cảm xúc vô cùng phức tạp. Có người lo lắng, có người hoảng sợ không chừng, có người hưng phấn vô cùng, có người mừng rỡ như điên…
Ba người Hạ Thiên ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn chậm rãi ăn mì như cũ.
“Tên Bá tước này đang giở trò quỷ gì thế? ?” Hứa Kiều Na là người không giữ được bình tĩnh đầu tiên. Nàng kinh ngạc nói: “Hắn ta muốn kích động người trên đảo săn giết nhau sao? Hắn ta đang xem mạng người như cỏ rác. Hắn ta cho rằng hắn ta là ai, là thần sao?”
Isabella thản nhiên nói: “Cái này cùng lắm chỉ được xem là đồ biến thái, chẳng có liên quan gì đến thần.”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hứa Kiều Na không biết ứng đối như thế nào: “Trực tiếp đến tòa thành của Bá tước Cuồng Hoan sao?”
“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên đi.” Isabella cười nhạo: “Ở đó mới là chỗ nguy hiểm nhất, tối thiểu đang có mười mấy tổ chức sát thủ khac đang đợi người đến.”
Hứa Kiều Na cảm thán nói: “Quả thật là hải ngoại, vô pháp vô thiên.”
“Mắt kính mà hắn ta nói ở đâu?” Isabella bỗng nhiên hiếu kỳ nhìn gian phòng, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra mấy chiếc mắt kính đặc chế: “Thứ này có chút giống với Long Châu. Để ta xem hai người được mấy điểm.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Hứa Kiều Na cảnh giác nhìn Isabella, cảm thấy lo lắng không biết nữ nhân này có thể lợi dụng nàng cho màn biểu diễn của mình hay không.
Isabella đeo mắt kính lên. Đầu tiên là nhắm ngay Hứa Kiều Na. Trên mắt kính quả nhiên hiện ra một số số liệu: “A, xem ra ngươi chính là một tiểu phú bà, có những mười một điểm, một điểm nhân mạng, mười điểm còn lại là đánh giá tài sản của ngươi.”
“Ngươi nói bậy.” Hứa Kiều Na khoanh tay trước người, lạnh giọng nói: “Làm sao Bá tước Cuồng Hoan lại biết tài sản của tất cả người trên đảo? Ta thấy hắn ta đang cố lộng huyền hư thì có.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Hắn ta không cần biết.”
“Đúng vậy, hắn ta đã nói, đây chỉ là một sự đánh giá giá trị.” Isabella đeo mắt kính nhìn Hạ Thiên, không khỏi mỉm cười: “Chồng, xem ra chàng chính là món quà bất ngờ kia. Nếu không, để ta mang chàng đến tòa thành dự tiệc tối.”
Hứa Kiều Na có chút không nói nổi: “Có thể đoán được, không bao lâu nữa, trên đảo sẽ vang lên tiếng chém giết. Các ngươi còn có thể trêu đùa nhau ở đây?”
“Đám người kia lên đảo, bọn họ có tâm tư gì, thật ra không cần nói cũng biết.” Isabella khẽ cười, giọng điệu mỉa mai: ‘Hoặc là dân cờ bạc. Đám người này chính là cầu phú quý trong cái chết, hoặc mấy người nhiều tiền đến đây để đốt tiền tìm cảm giác kích thích, dùng tiền để vượt qua những thứ có liên quan. Những người còn lại, ngoại trừ sát thủ thì chỉ là những người bình thường bị trói để làm điểm.”
Isabella nói tiếp: “Sát thủ chân chính chướng mắt một hai điểm, cũng không thèm kéo dài chênh lệch. Cho nên, thật ra bọn họ mới là người an toàn.”
“Chiếu theo lời ngươi nói, vậy thì không có kẻ nguy hiểm rồi?” Hứa Kiều Na hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên khinh thường suy đoán của Isabella.
Isabella mỉm cười, chỉ vào Hứa Kiều Na: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện được người như ngươi là người nguy hiểm nhất sao?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Hứa Kiều Na nghi ngờ hỏi, sau đó biến sắc, hiểu ra.
Đám phú hào bậc nhất hoàn toàn không quan tâm đến tiền, trực tiếp bỏ ra một trăm triệu đô la là có thể mua được một chỗ an toàn, sau đó vui vẻ ngồi xem vở kịch này.
Sát thủ đỉnh cao cũng rất vui. Đây là cơ hội tuyệt thế giúp bọn họ dương danh lập vạn.
Người thấp điểm nhất lại càng không cần quan tâm. Bởi vì bọn họ ai cũng không chống cự được, điểm lại thấp, không có gì để mắt đến bọn họ.
Cho nên, nguy hiểm nhất là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận