Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1931. Chung Triết

“Thẩm tiên sinh, xin lỗi, anh có thể trả phòng trước sau đó để vị tiên sinh này đăng kí vào ở một lần nữa, ở đây chúng ta không thể đổi tên người đăng ký được." Hiện tại, nhân viên tiếp tân giải thích cho Thẩm Hạo.
“Tốt thôi, vậy cũng được." Thẩm Hạo khẽ nhíu mày nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng trả phòng rồi nhìn về phía Hạ Thiên, “Hạ thần y, anh xử lý việc vào ở đi."
“Tiểu muội chân dài, cần thẻ căn cước của cô." Hạ Thiên nói với Ninh Nhụy Nhụy.
“Biết rồi!” Thẻ căn cước ở trên người Ninh Nhụy Nhụy, nàng lấy ra đưa cho tiếp tân.
Nhưng tiếp tân lại không tiếp nhận thẻ căn cước của Ninh Nhụy Nhụy, mà là nhìn Thẩm Hạo: “Thẩm tiên sinh, thủ tục trả phòng của anh đã làm xong, tiền phòng anh ứng trước đó cũng đã trả về tài khoản của ngài."
“Cám ơn, bây giờ làm phiền ngươi giúp vị Ninh tiểu thư này xử lý thủ tục vào ở." Thẩm Hạo thúc giục.
“Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô có đặt trước không?” Hiện tại, tiếp tân mới nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy nhíu mày, mà Thẩm Hạo lập tức cảm thấy tình huống không thích hợp: “Chậm đã, các ngươi nói vậy là có ý gì? Vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, ta nhường phòng đó cho vị Ninh tiểu thư này."
“Thẩm tiên sinh, phòng tổng thống phải cần đặt trước, sau anh còn có vài vị khách nhân ở sau, bây giờ anh trả phòng, chúng ta sẽ dựa theo trình tự sắp xếp cho khách nhân tiếp theo. Nếu như vị Ninh tiểu thư vừa vặn là vị khách hàng xếp sau anh thì tất nhiên là chúng ta sẽ xử lý cho nàng vào ở. Nhưng nếu như nàng không có đặt trước, vậy chúng ta chỉ có thể sắp xếp cho người khác." Nhân viên tiếp tân nói chuyện với giọng điệu rất là khách khí.
“Các ngươi muốn chơi ta à?” Thẩm Hạo lập tức nổi giận, “Nếu vừa rồi ngươi không nói thì ta cũng sẽ không trả phòng, bây giờ ta trả phòng rồi thì các ngươi mới nói không được, các ngươi cảm thấy chơi ta vui lắm à?"
Thẩm Hạo dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa cho tới bây giờ ta chưa từng nghe về việc không thể thay đổi tên người đăng ký, chẳng lẽ ta đặt phòng cho người khác cũng không được sao, nhất định phải chính ta vào ở? Cuối cùng thì khách sạn các ngươi có ý gì hả?"
“Thật xin lỗi, Thẩm tiên sinh, đây là quy định của khách sạn chúng ta, ta chỉ là một nhân viên làm công bình thường mà thôi." Nhân viên tiếp tân bắt đầu đổ lỗi, bày ra dáng vẻ việc đó không liên quan gì tới mình.
“Gọi quản lý các ngươi tới đây!” Thẩm Hạo nổi giận, điều đấy hiển nhiên là cố ý gây khó dễ với hắn!
“Nè, rốt cuộc ngươi có cho chúng ta ở hay không? Nếu không thì để ta phá hủy cái khách sạn rác rưởi này cho rồi!” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn, nếu không phải ở đây không có khách sạn tốt hơn thì hắn đã phá hủy nơi đây lâu rồi.
“Tiên sinh, ngươi như vậy ta sẽ gọi bảo vệ." Nhân viên tiếp tân khẽ biến sắc.
“Mau gọi đi!” Hạ Thiên đập bàn một cái, rầm, cái bàn sụp đổ trong nháy mắt.
“A......" Tiếp tân kinh hô một tiếng, tiếp đó lập tức cầm bộ đàm: “Bảo vệ mau tới chỗ tiếp tân, nơi này có người gây sự......"
Một đám bảo vệ lập tức vọt tới từ cửa chính, tên đi đầu khẩn cấp hỏi: “Ai gây sự? Ở đâu......"
“Ngu ngốc, là ta đây!” Hạ Thiên không nhịn được nói tiếp, “Đám ngu đần các ngươi có tin ta lại ném các ngươi xuống lầu không hả? Hơn nữa lần này nhất định sẽ ném ngã chết các ngươi?"
“Là, là ngươi......" Một đám bảo vệ đột nhiên biến sắc, bởi vì vừa rồi bọn hắn thật sự bị người đó ném xuống lầu, mà đến giờ cả đám đều nghĩ mãi không ra vì sao bọn hắn chẳng những không chết mà cũng không bị thương?
“Các ngươi cút hết sang một bên cho ta!” Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, “Nếu không thì ta thật sự sẽ động thủ đó!"
Một đám bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó tên đội trưởng bảo vệ cầm bộ đàm: “Ở đâu có người gây chuyện? Bên ngoài? Được rồi, chúng ta tới ngay!"
Người này vừa nói vừa nhanh chóng chạy ra ngoài, mà những tên bảo vệ còn lại cũng rất ăn ý, lập tức nối đuôi nhau phóng ra ngoài.
Điều đấy khiến cho nhân viên tiếp tân lập tức trợn tròn mắt, sao lại thế này? Tại sao bảo vệ khách sạn có vẻ rất sợ người này?
“Thẩm đại thiếu rất uy phong." Bây giờ, có một giọng nói truyền đến, “Nhưng mà ta nói này Thẩm đại thiếu, trông ngươi bây giờ chẳng ra làm sao cả, lại còn sa đọa đến mức đi nịnh bợ một nữ nhân? Dù Ninh tiểu thư này đến từ nhà họ Ninh, nhưng tình huống bây giờ của nàng hình như cũng không tốt hơn ngươi là bao nha."
Cùng với câu nói đó, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đi tới, dáng dấp nam nhân này cũng không tệ, thân hình cao lớn. Hiện tại, hắn còn đang ôm một mỹ nữ mặc áo tắm, mỹ nữ kia cũng rất cao, chỉ kém vài cm là có thể đuổi kịp Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
Nói về thân hình, thân hình của mỹ nữ đó cũng coi như không tồi, so với Ninh Nhuỵ Nhuỵ thì vẫn có chút ưu thế nhất định. Nhưng xét về tổng thể dung mạo và khí chất thì đương nhiên không thể sánh bằng nàng.
Mà thực ra tổng thể vóc dáng cũng không bằng Ninh Nhuỵ Nhuỵ, còn không phải sao, bây giờ ánh mắt của nam nhân cao lớn kia vẫn đang rơi trên người nàng chưa rời. Rất rõ ràng, so với mỹ nữ trong ngực, hắn có hứng với Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhiều hơn.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ hơi nhíu mày, người đó rõ ràng là biết nàng, hắn còn biết nàng là người nhà họ Ninh, thậm chí biết nàng ở nhà họ Ninh không mấy hạnh phúc, nhưng vấn đề là nàng không biết người nọ là ai.
Đương nhiên, nhìn người kia chắc là có quen biết Thẩm Hạo, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Thẩm Hạo cũng không tốt.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Chung Thiếu.” Thẩm Hạo cười nhạo một tiếng: “Một màn kịch vui vừa rồi là chuyện tốt mà Chung thiếu làm ra sao?”
“Không không không, có thể Thẩm đại thiếu đã hiểu lầm chuyện đó rồi. Chỉ là ta cũng tình cờ đặt phòng trên sân thượng thôi.” Vị Chung thiếu kia lắc đầu: “Nhắc mới nhớ, Thẩm Đại thiếu, ta thực sự hơi tò mò. Đối với tình trạng hiện tại của ngươi, ngươi cảm thấy đi tìm vị Ninh tiểu thư giúp đỡ là ngươi có thể khởi tử hồi sinh được sao?
“Chung thiếu, ta thấy ngươi có chút hiểu lầm rồi. Đầu tiên, bây giờ tình trạng của ta rất tốt, không cần khởi tử hồi sinh gì đó. Thứ hai, ta cũng không đi xin Ninh tiểu thư giúp đỡ. Thứ ba, ta tin rằng trên thế giới này không có vấn đề nào mà Ninh tiểu thư không giải quyết được.” Thẩm Hạo hừ lạnh một tiếng: “Cuối cùng, ta cũng khuyên Chung thiếu một câu, tốt nhất người ngoài như ngươi không cần nhúng tay vào!”
“Thẩm đại thiếu, ta cũng không có hứng thú nhúng tay vào chuyện tài sản của các ngươi, nhưng Thẩm Hàn có quan hệ tốt với ta, giữa chúng ta đã có nhiều lần hợp tác. Còn ngươi nói tình trạng của ngươi rất tốt, vậy thì quá tốt rồi, ta rất thích dáng vẻ lừa mình dối người như thế của Thẩm đại thiếu.” Chung thiếu khẽ lắc đầu một cái: “Còn về vị Ninh tiểu thư này...”
Chung thiếu kia lại nhìn về phía Ninh Nhuỵ Nhuỵ, trên mặt nở một nụ cười mập mờ: “Ninh tiểu thư, để ta tự giới thiệu về mình một chút. Ta tên là Chung Triết, có thể ngươi không quen với ta, nhưng ông của cô, Ninh Vọng Hải lão tiên sinh và ta đã gặp mặt vài lần. Hơn nữa, thật ra ta và nhà họ Hồ bên kia cũng đã từng quen biết, nói đến đây, nếu như Ninh tiểu thư muốn lên tầng cao nhất, ta rất hoan nghênh. Dù sao thì ở đây có rất nhiều phòng. Ta cũng không ngại nhiều hơn một người.”
“Ta không biết ngươi, ta cũng không có hứng thú làm quen với ngươi.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không có cảm tình gì với người nọ, sau đó nàng nhìn về phía Hạ Thiên: “Nếu không thì như vậy, chúng ta chuyển sang nơi khác nha, đến chỗ lúc trước ta và Thuần Thuần ở, thực ra nơi đó cũng không tệ lắm, gian phòng bên kia vẫn chưa có người, hay chúng ta đi thẳng đến đó.”
“Tiểu muội chân dài, ta quyết định sẽ đuổi hết người của khách sạn tồi tàn này đi, sau đó chúng ta ở đây là được rồi.”. Hạ Thiên nói đến đây thì nhìn về phía Thẩm Hạo: “Ừm, ngươi và bạn gái ngươi nên rời đi đi, sau đó ta sẽ đuổi tất cả mọi người ra khỏi đây.”
“Này, ngươi đừng có gây chuyện nữa, ở đây có rất nhiều khách bình thường vô tội, ngươi đuổi bọn hắn ra ngoài làm gì?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ liếc nhìn Hạ Thiên một cái: “Bọn hắn không đắc tội với ngươi, người đừng làm hại người vô tội.”
“Tiểu muội chân dài, bọn hắn có thể tìm cái khách sạn tồi tàn này đòi bồi thường. Đó không phải lỗi của ta, đó là lỗi của bọn họ.” Hạ Thiên có lý do rất đầy đủ: “Bởi vì tên ngốc của khách sạn tồi tàn đã đắc tội với ta, cho nên bọn hắn mới bị đuổi ra ngoài. Đương nhiên, khách sạn phải bồi thường cho bọn hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận