Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3808: Ta nhận tiền đến đây trợ trận

“Bạch huynh, không cần sợ hãi.”
Nam nhân áo bào xanh lập tức ngăn trước mặt Bạch Thiên Hùng, thản nhiên nói: “Có ta ở đây, hắn tuyệt đối không gây thương tổn được cho ngươi.”
“Ngươi là tên ngốc nào thế?” Hạ Thiên hỏi.
Nam nhân áo bào xanh cười nhạt: “Ta tên Mã Thiết Hà, đại đệ tử thủ tịch phái Thiên Sơn.”
“Chưa từng nghe nói qua.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Phái Thiên Sơn các ngươi có phải rảnh đến nhức cả trứng, luôn thích làm ra chuyện tìm chết này hay không?”
“Ha ha, Hạ Thiên, ngươi đúng là đủ ngạo mạn.” Nam nhân áo bào xanh chắp tay sau lưng, thái độ vừa khinh miệt vừa ngạo nghễ: “Ta đoán ngươi khẳng định đã sớm biết ta là ai, thậm chí còn âm thầm phái người điều tra ta. Bây giờ ngươi lại giả bộ như không quen biết, đúng là buồn cười.”
Hạ Thiên nghe xong, lập tức nhận ra tên kia thật sự là một tên ngớ ngẩn, trong nháy mắt đánh mất hứng thú giao lưu: “Ngươi cút sang một bên. Nếu không, ta thu thập luôn cả ngươi.”
“Hừ, ngươi có bản lãnh đó sao?” Nam nhân áo bào xanh nhịn không được cười nhạo một tiếng.
Bạch Thiên Hùng nhanh chóng từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần, lớn tiếng quát mắng Hạ Thiên và Dương San: “Ha ha, Hạ Thiên, ngươi tưởng mình vô địch thiên hạ sao? Ta không ngại nói cho ngươi biết, Mã huynh chính là cao đồ phái Thiên Sơn, tu vi cao thâm, võ công lại càng tuyệt hạng. Bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ vẫn còn kịp.”
Hạ Thiên cảm khái lắc đầu: “Đầu óc ngu ngốc quả nhiên vĩnh viễn không bao giờ có bất kỳ tiến bộ nào.”
“Bạch Thiên Hùng, trí nhớ của ngươi kém thật.” Dương San nhịn không được lạnh giọng nhắc nhở: “Nhanh như vậy mà ngươi đã quên mình quỳ trên mặt đất cầu xin ông xã ta tha mạng chó cho ngươi sao?”
“Đánh rắm.” Bạch Thiên Hùng đương nhiên sẽ không thừa nhận, đổ hết trách nhiệm lên người cha không rõ sống chết: “Đó là vì cha ta ép ta, toàn bộ người Tuyết Thành đều biết ta là đại hiếu tử, đương nhiên sẽ không làm trái ý của lão nhân gia ông. Bằng không, các ngươi còn mạng đến hồ Thấm Nguyệt sao?”
Dương San có chút không nói nổi, lại càng thêm hiểu rõ loại người vô sỉ này một phần, đơn giản khiến người ta nhìn mà than thở.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, không cần thiết phải nói nhảm với loại người ngu ngốc đó.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu bọn họ nhất định muốn chết, vậy thì tác thành cho bọn họ là được.”
“Cũng đúng, cứ giải quyết hết một lần.” Dương San gật đầu, lúc này mới quay sang nhìn Vu tiên cô: “Ngươi và bọn họ là cùng một bọn sao?”
Vu tiên cô nhẹ nhàng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến: “Ta nhận tiền đến đây trợ trận.”
Ý trong lời nói có chút lập lờ nước đôi, biểu đạt nàng ta đứng về phía Bạch Thiên Hùng, nhưng lại uyển chuyển biểu thị nàng ta sẽ không liều mạng. Dù sao cũng chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi.
“Vu tiên cô, ngươi nói vậy là có ý gì?” Bạch Thiên Hùng đương nhiên cũng nghe ra được ý tại ngôn ngoại, lập tức trách móc: “Ta bỏ ra hai ngàn vạn mời ngươi đến, cũng không phải để ngươi đứng bên cạnh xem trò vui. Ngươi lên cho ta, không giết được Hạ Thiên, chẳng lẽ ngươi không giết được nữ nhân của hắn?”
“Haiz, thời buổi này kiếm tiền khó quá.” Vu tiên cô chậm rãi đứng dậy nói với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ta và nữ nhân của ngươi khoa tay một chút, được không?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi không phải đối thủ của vợ Tiểu Tiểu Dương đâu, ngươi nên trực tiếp đầu hàng đi.”
“Nhận tiền, dù sao cũng phải đánh một trận mới được.” Vu tiên cô thở dài, lông mày cau chặt, biểu hiện vô cùng bất đắc dĩ: “Ta xem như Hạ tiên sinh đã đồng ý.”
Nàng ta quay sang nói với Dương San: “Ba người bọn họ đánh nhau, nữ nhân chúng ta tìm nơi khác luận bàn. Dương nữ sĩ, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ông xã, để ta giải quyết nữ nhân này cho.” Dương San cũng không muốn mình chỉ là một bình hoa vô dụng, chủ động nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên nói: “Vậy nàng chơi cho đã đi, không cần lưu thủ, đánh chết nàng ta cũng chẳng có việc gì.”
“Ông xã, chàng yên tâm đi, ta có chừng mực mà.” Dương San gật đầu, sau đó nói với Vu tiên cô: “Ngươi chọn địa điểm đi.”
“Đằng sau biệt thự có một mảnh đất trống, chúng ta ra đó đi.” Vu tiên cô tiện tay chỉ một phương hướng. Nói xong, nàng ta đằng không bay lên, sau đó nhảy xuống biệt thự.
Dương San cũng không chậm trễ, trực tiếp đi theo.
“Mẹ nó, tiền này tiêu thật không đáng.” Bên trong lời nói của Bạch Thiên Hùng mang theo hỏa khí, thấp giọng phàn nàn một câu, sau đó nói với nam nhân áo bào xanh: “Mã huynh, ngươi nhất định sẽ không bỏ qua đúng không?”
Nam nhân áo bào xanh cười nhạt: “Ngươi yên tâm đi, Hạ Thiên giết sư đệ của ta. Cho dù ngươi không mời ta, ta sớm muộn gì cũng làm thịt hắn, báo thù cho Hoàng sư đệ.”
“Sư đệ ngươi chính là cái tên Hoàng cái gì Thiền gì đó sao?” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nói: “Tên ngốc đó là do ta giết. Muốn báo thù, các ngươi cứ trực tiếp đến Giang Hải tìm ta là được, kết quả chẳng thấy ai đến, thật sự khiến người ta phải thất vọng. Các ngươi báo thù chỉ treo ngoài miệng thôi sao?”
“Miệng lưỡi lợi hại thật.” Gương mặt nam nhân áo bào xanh trở nên dữ tợn: “Phái Thiên Sơn chúng ta là danh môn đại môn, làm việc luôn nói đến danh chính ngôn thuận, xuất sư nổi danh, cho nên Chưởng môn mới miễn cưỡng cưỡng chế toàn bộ trên dưới trong phái không được hành động thiếu suy nghĩ. Ngươi tưởng rằng uy danh của ngươi chấn nhiếp được người khác sao, đúng là buồn cười.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Ta lười quan tâm các ngươi có nguyên nhân gì. Ta phiền nhất chính là mấy chuyện này, cứ kéo mãi không dứt. Nếu có thêm một lần nữa, ta sẽ đến thẳng núi Thiên Sơn, diệt sạch đám ngớ ngẩn các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận