Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1749. Bị túm chân

Thật ra xe hàng cách Ninh Nhụy Nhụy khá xa, nàng rõ ràng cũng không lo lắng an toàn của mình, cho dù trước kia thì nàng vẫn có thể né tránh, huống chi bây giờ nàng đã là người tu tiên, muốn né tránh xe hàng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lùi một bước để nói, nếu nàng trốn không thoát được thì vẫn còn Hạ Thiên, lúc này, hắn vẫn còn đang ôm nàng, mà Ninh Nhụy Nhụy tin tưởng, Hạ Thiên sẽ không để cho nàng bị xe hàng đụng chết.
Dựa theo suy nghĩ của Hạ Thiên, một khi nàng bị đụng chết thì người bị tổn thất chính là hắn.
"Nhanh cứu người!" Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy nhanh chóng hô một câu, bởi vì ở giữa nàng và xe hàng còn có một chiếc xe điện.
Có một nam nhân trẻ tuổi đang chở một cô gái trên chiếc xe điện kia, bọn hắn hình như không nhận ra mối nguy hiểm đang tới gần, mà chiếc xe hàng kia hiển nhiên đã mất khống chế, căn bản không dừng được!
"Tiểu muội chân dài, cứu ai đây?" Hạ Thiên thuận miệng hỏi: "Nam hay nữ?"
"Nói nhảm, đương nhiên là cứu cả hai người rồi!" Ninh Nhụy Nhụy rất muốn mở đầu của Hạ Thiên ra xem bên trong chứa cái gì, vấn đề đó cũng hỏi, có phải não của hắn bị hỏng hóc chỗ nào rồi không?
Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Cứu cả tài xế xe hàng nữa."
"Được thôi." Hạ Thiên có chút khó hiểu nhưng vẫn ra tay, mà hành động của hắn rất đơn giản, vọt tới xe hàng kia, tiếp đó giơ chân đạp ngay đầu xe.
A......
Bốn phía có người kinh ngạc hét lên, mà đôi nam nữ ngồi trên chiếc xe điện kia cuối cùng cũng phản ứng lại, bọn hắn thắng xe rồi quay đầu nhìn lại, tiếp đó hai người đều trợn mắt há hốc mồm.
Chiếc xe hàng mất khống chế đó đã dừng lại, không động đậy được dù chỉ một centimet.
Một giây sau, hai người này càng trợn tròn mắt, bởi vì bọn hắn nhìn thấy Hạ Thiên đột nhiên ôm Ninh Nhụy Nhụy đi tới bên cạnh xe hàng, tiếp đó lại tung một cước lên thân xe.
Chiếc xe hàng vừa mới ngừng lại đột nhiên lật nghiêng, khiến cả tài xế lẫn xe đều lăn sang ven đường.
Nếu mới vừa rồi đôi nam nữ còn hoài nghi Hạ Thiên chỉ là ăn may, vừa lúc xe hàng kia phanh lại, bây giờ thì bọn hắn biết, cái đó hoàn toàn không phải là do may mắn.
Nhưng vấn đề là, chuyện này có khả năng sao?
"Chẳng lẽ là thần tiên." Nam nhân trẻ tuổi lẩm bẩm.
Ninh Nhụy Nhụy lại có chút tức giận: "Nè, ngươi lật xe để làm gì chứ?"
"Ừm, ta không thích tên lái xe hàng ngu ngốc kia." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Lúc trước, Băng Băng có nói với ta là nàng ấy ghét người uống rượu lái xe, ừm, người Băng Băng chán ghét thì ta cũng sẽ chán ghét."
"Ý của ngươi là tài xế xe hàng uống rượu?" Ninh Nhụy Nhụy đã hiểu.
"Đúng rồi." Hạ Thiên gật đầu, "Tiểu muội chân dài, chúng ta đi thôi, ở đây không có gì để chơi cả."
"Tốt thôi, chúng ta chuyển sang nơi khác đón xe." Ninh Nhụy Nhụy quyết định vẫn nên rời khỏi nơi này sẽ tốt hơn.
Một phút sau, hai người xuất hiện ở một giao lộ khác cách chỗ cũ một kilomet, mà hiện tại, Ninh Nhụy Nhụy đã lấy điện thoại di động ra gọi xe tới.
Lần này, hai người thuận lợi ngồi trên xe, tiếp theo đi thẳng tới một thị trấn nhỏ của thành phố Huệ, cũng chính là nhà của Tề Tề. Dựa theo tin tức mà Ninh Nhụy Nhụy nhận được trong điện thoại, nhà của Tề Tề đang chuẩn bị hậu sự cho nàng ta, về việc rốt cuộc Tề Tề chết như thế nào thì đến bây giờ Ninh Nhụy Nhụy vẫn chưa rõ lắm.
Đại khái còn khoảng ba mươi phút nữa, xe mới tới nơi, Ninh Nhụy Nhụy bắt đầu trầm mặc, rất nhiều người cảm thấy những người thích khiêu chiến cực hạn đều sẽ không sợ cái chết, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, ít nhất là với bản thân Ninh Nhụy Nhụy thì không phải như vậy.
Hơn nữa, dù nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái chết thì chủ yếu vẫn chuẩn bị vì bản thân, còn với việc người thân bạn bè ra đi thì vẫn không thể dễ dàng tiếp nhận như vậy.
Đặc biệt là Ninh Nhụy Nhụy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đối với những người trong độ tuổi này, chuyện bạn bè của mình ra đi sẽ không xảy ra thường xuyên, trên thực tế, việc Tề Tề rời đi cũng là lần đầu tiên Ninh Nhụy Nhụy trải qua, điều đó đương nhiên làm cho nàng càng khó thích ứng hơn.
Bây giờ, Hạ Thiên cảm thấy rất nhàm chán, mà khi hắn buồn chán, hắn sẽ bắt đầu nhìn chằm chằm vào Ninh Nhụy Nhụy, âm thầm nghiên cứu xem làm cách nào biến Tiểu muội chân dài trở nên đẹp mắt hơn, ừm, nếu có thể trở nên xinh đẹp giống Muội muội chân dài thì càng tốt.
Nhưng Hạ Thiên nhìn kỹ một hồi thì lại cảm thấy, ưu thế bẩm sinh của Muội muội chân dài là tỉ lệ dáng người mà những người khác không thể có được, không ai có thể đạt được. Cho dù hắn là thần y cũng không có cách nào chế tạo ra được một Muội muội chân dài mới.
Ừm, nghĩ như vậy, Tiểu muội chân dài vẫn là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.
Một lát sau, cuối cùng Ninh Nhụy Nhụy cũng nhớ tới việc gọi điện thoại cho ông nội, mà đầu dây bên kia, khi Ninh Vọng Hải nghe được Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên đang ở cùng một chỗ thì hoàn toàn yên tâm.
Ninh Nhụy Nhụy có chút buồn bực, nàng không biết rốt cuộc tên lưu manh Hạ Thiên này có danh tiếng như thế nào, xem ra nàng cần phải đi hỏi thăm một chút.
"Nè, ngươi đang nhìn cái gì đấy?" Rất nhanh, Ninh Nhụy Nhụy phát hiện ánh mắt của Hạ Thiên không đúng lắm.
"Ngắm cô nha." Hạ Thiên thành thật thừa nhận, "Ta xem coi có thể biến cô trở nên càng xinh đẹp hay không?"
Ninh Nhụy Nhụy không thể nhịn được nữa, nàng đá Hạ Thiên một cái thật mạnh, rất muốn đá bay tên này ra ngoài.
Ừ, không thành công.
Hơn nữa chân còn bị Hạ Thiên bắt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận