Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2289. Khung cảnh này có chút quen quen

"Đồ đần, ngươi là ai vậy?" Hạ Thiên nhìn người này, vẻ mặt khó chịu nói.
A Cửu thở dài, nhỏ giọng hỏi: "Từ lúc nào mà chàng lại rước lấy phiền toái nữa vậy."
"Ta căn bản không quen biết tên đần này, cũng chưa bao giờ gây phiền toái." Vẻ mặt của Hạ Thiên nghiêm túc, hiển nhiên trong lòng hắn đích thật là nghĩ như vậy.
Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên: "Tiểu tử, mẹ nó, còn giả điên với ta nữa à, có cần ta nhắc cho ngươi nhớ không? Mẹ nó, mấy ngày trước, có phải là tiểu tử ngươi cướp du thuyền của ta, rồi còn ném lão tử xuống biển, phải không!"
"Ta chẳng muốn nghe tên đần nhà ngươi phí lời, thừa dịp tâm trạng hiện giờ của ta còn tốt, mau cút ra ngoài cho ta." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Nếu lại quấy rầy ta ăn cơm cùng Cửu nha đầu, thì ta sẽ đánh ngươi."
"Ăn cơm? Ăn cái rắm!" Nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên phẫn nộ, giơ tay liền muốn lật bàn, kết quả là mặt đều đỏ cả lên, cái bàn vẫn bất động không nhúc nhích.
A Cửu đặt một tay lên bàn, rất là khó chịu nhìn tên nam tử trẻ tuổi này: "Còn muốn lật bàn, ngươi nghĩ ngươi là Trần Hạo Nam hả?"
"Mỹ nữ, đừng rước lấy phiền phức cho mình." Nam tử trẻ tuổi dữ tợn trừng A Cửu một cái, "Người mà ta muốn tìm là tiểu tử này, nếu như ngươi muốn chen chân vào, thế thì đừng trách ta không khách khí."
"Thế ta thật muốn xem thử, ngươi không khách khí như thế nào!" A Cửu từ trước đến giờ cũng không phải là hạng người ôn nhu sợ phiền phức, bằng không thì nàng cũng sẽ không theo một Hạ Thiên khó tính tới mười hai năm.
Nếu như người nam tử trẻ tuổi này ăn nói cẩn thận, nàng cũng sẽ khách khách khí khí. Người này vừa tới liền xông lên như thế, chuyện này thuần túy chính là chạy tới muốn ăn đòn.
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, lửa giận càng tăng vọt.
"Trầm đại thiếu, ngươi đừng xúc động." Lúc này, quản lý nhà hàng chạy tới, tiến lên ngăn cản nam tử trẻ tuổi: "Có chuyện gì cứ từ từ thương lượng."
"Thương lượng cái rắm!" Vẻ mặt của nam tử trẻ tuổi phẫn nộ, nói với quản lý: "Ngươi lập tức đuổi hai người kia ra ngoài cho ta, bằng không thì ta sẽ khiến nhà hàng của ngươi không mở cửa được nữa."
Quản lý nhà hàng hơi có chút khó xử, nói: "Trầm đại thiếu, ngươi đây là đang làm khó người ta, hơn nữa trên lầu còn có mấy vị khách quý cực kì quan trọng đang dùng bữa, nếu mà làm phiền đến bọn họ, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."
"Đùng!"
"Không thể tưởng tượng con mẹ ngươi." Vị Trầm đại thiếu này trực tiếp vung một bạt tai, nổi giận mắng: "Ngươi đang thể hiện cái quái gì với ta đấy, kể cả ông chủ của các ngươi còn muốn đi theo cha ta làm ăn, ta bảo ngươi đuổi bọn hắn đi, ngươi phải đuổi bọn hắn đi, nếu không thì ngươi liền cút cho ta!"
Mặc dù đã buông lời cay độc, nhưng Trầm đại thiếu cũng tỉnh táo lại đôi chút, biết rằng không thể quấy nhiễu đến các khách quý trên lầu, nên là từ việc tìm cớ giáo huấn Hạ Thiên một trận, trở thành sai quản lý nhà hàng đuổi Hạ Thiên ra ngoài.
Quản lý nhà hàng đã trúng bạt tai này, cuối cùng cũng xem như bừng tỉnh, nhớ ra vị đại thiếu gia này không phải là nhân vật mà hắn có thể trêu chọc, ở kinh đô là một trong thập đại công tử được chọn ra trong mấy năm gần đây, cũng là một trong tứ đại ác thiếu.
"Hai vị khách quý, bữa cơm này coi như ta đãi, ta cho các ngươi thêm một tấm thẻ hội viên VIP của nhà hàng." Quản lí nhà hàng đành phải ăn nói khép nép với Hạ Thiên và A Cửu: "Liệu có thể xin hai vị rời bước đi nhà hàng khác được không, thành thật xin lỗi."
"Ngươi đừng vội xin lỗi." A Cửu bình tĩnh ngồi trở lại chỗ ngồi, không có chút ý định nhượng bộ nào: “Bọn ta là tới ăn cơm, cũng không có phạm phải lỗi gì, tại sao phải rời đi chứ?"
Vẻ mặt của quản lí nhà hàng rầu rĩ, nói ra: "Hai vị đại ca đại tẩu, coi như là ta sai được chưa. Hắn chính là đại thiếu gia của Trầm gia, là một trong thập công tử của kinh đô, nổi danh là ác thiếu, đắc tội hắn, các ngươi cũng không có lợi gì. Chi bằng mọi người nhường nhau một bước, tránh xảy ra xung đột, được chứ?"
"Ngươi phí lời với bọn hắn làm gì." Trầm đại thiếu hơi mất kiên nhẫn, "Thừa dịp bây giờ ta còn kiềm chế được tính khí, lập tức đuổi bọn hắn đi, nếu không thì ta sẽ để cho bọn họ chết ngay tại đây!"
Quản lý nhà hàng cảm thấy như thể mình là người có lỗi, cân nhắc một hồi, vẫn là quyết định trước hết chiều theo tính khí của Trầm đại thiếu, nói với Hạ Thiên và A Cửu: "Hai vị, ta cũng hết cách rồi, thành thật xin lỗi."
Dứt lời, hắn vẫy tay về phía cửa: "Bảo vệ, tới đây một chút, mời hai vị khách này đi ra ngoài."
"Thấy đánh giá trên mạng, ta còn tưởng rằng nhà hàng của các ngươi phục vụ khá tốt." Tâm trạng của A Cửu đương nhiên là rất khó chịu, "Hiện tại xem ra, giống như là một chỗ rách nát chỉ có thể quỳ liếm bọn có tiền có thế."
Quản lý nhà hàng cũng có chút tức giận, ôn tồn nói: "Vị tiểu thư này, nhà hàng bọn ta có quyền từ chối chiêu đãi một số khách nhân, mà các ngươi kể từ giờ trở đi sẽ nằm trong danh sách đen."
"Cái gì mà danh sách đen danh sách trắng, liên quan đếch gì đến ta." Hạ Thiên không có hứng thú để ý tới những thứ rắc rối đó, "Hiện tại ta muốn ăn cơm cùng Cửu nha đầu, các ngươi lập tức cút đi, nếu không thì ta sẽ đánh các ngươi."
"Bảo vệ, đưa bọn hắn ra... Ặc!" Lời còn chưa nói hết, cả người quản lý nhà hàng liền treo lơ lửng trên không, sau đó liền bay ra khỏi nhà hàng, đầu va vào trụ nước cứu hỏa ở ngoài đường, hôn mê bất tỉnh.
Hai bảo vệ chạy tới thấy thế, vẻ mặt ngỡ ngàng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Trầm đại thiếu thì có chút tỉnh ngộ ra, ngày đó hắn cũng bị ném xuống biển y như thế, thế là hắn bèn chỉ vào Hạ Thiên rồi nói: "Quả nhiên là ngươi, mẹ nó, bây giờ ngươi còn muốn nói gì nữa không!"
Vừa dứt lời, vị Trầm đại thiếu này cũng bay ra khỏi khách sạn, bước theo gót chân của tên quản lý nhà hàng kia.
Cửa phòng khách liền tự động đóng lại, Hạ Thiên cười hì hì, nói với A Cửu: "Cửu nha đầu, không cần để ý tới bọn ngu đó, chúng ta cứ ăn tiếp thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận