Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3506: Tiểu tử này là chồng ngươi à?

“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Ban đầu không có ân oán, ngươi cũng không nhất thiết phải đuổi cùng giết tuyệt.”
Âm thanh già nua kia vừa dứt, một đạo sĩ già nua luộm thuộm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên nhìn lão đạo sĩ: “Tại sao ta lại phải tha cho bọn họ?”
Lão đạo sĩ lôi thôi ho khan vài tiếng, sau đó giải thích với Hạ Thiên: “Nếu tiểu hữu không muốn tha, vậy ngươi nể tình lão đạo, tạm thời tha cho bọn họ một mạng đi.”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng biết ông ta không?” Hạ Thiên quay sang nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Ông ta cũng là người Nhiếp gia các ngươi?”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn lão đạo sĩ, có chút do dự: “Tứ bá gia?”
“Ha ha, là Tiểu Lý à.” Lão đạo sĩ lôi thôi nhướng mày, ánh mắt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt: “Mấy năm không gặp, ngươi đã trưởng thành thành một thiếu nữ. Nghe nói tháng trước ngươi mới thi đậu đại học, tại sao ngươi không đi học mà lại đến đây?”
Gương mặt Nhiếp Tiểu Lý hiện lên sự phức tạp, chậm rãi giải thích: “Tứ bá gia, ta đã sớm tốt nghiệp đại học rồi. Sức khỏe của ông vẫn ổn chứ?”
“Tốt nghiệp rồi? A, tốt, tốt.” Lão đạo sĩ lôi thôi cười ha hả, sau đó lại hỏi: “Đúng đúng, người đã già, trí nhớ không còn tốt nữa. Mấy ngày trước, mẹ ngươi sai người đến báo với ta ngươi kết hôn. Tiểu tử này là chồng ngươi à? Quả nhiên tuấn tú, lịch sự, coi như không tệ.”
Ban đầu, Hạ Thiên có chút khó chịu, nghe xong, ngược lại hòa hoãn hơn không ít: “Lão đạo sĩ, nhìn ngươi, người ta cảm thấy rất chán ghét, nhưng ánh mắt đúng là không tệ, biết ta là chồng của vợ tiếp viên hàng không. Nể tình câu nói này của ngươi, ta không giết mấy tên ngu ngốc kia.”
“Ngươi đúng là…” Nhiếp Tiểu Lý nhìn Hạ Thiên, không nói nên lời, nhưng cũng không giải thích nhiều, chỉ nói với lão đạo sĩ lôi thôi: “Tứ bá gia, ta có chuyện quan trọng tìm ông.”
“Được rồi, chúng ta đến vườn trà đi, ta đã xao một ít trà mới, chúng ta cùng nhau thưởng thức.” Lão đại sĩ lôi thôi có chút cao hứng phất tay, sau đó dẫn Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý đến vườn trà, hoàn toàn không để ý đến đám hòa thượng kia.
Minh Cát hòa thượng một chút cũng không lĩnh tình, đứng tại chỗ mà mắng: “Này, lão mũi trâu, ngươi làm bộ cái gì? Phương trượng chúng ta hạ mệnh lệnh, tiểu tử này nhất định phải chết, sau đó mang Nhiếp Tiểu Lý về tự viện xử lý.”
“Ha ha, tam ca vẫn lỗ mãng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn đến đại họa.” Lão đạo sĩ lôi thôi cười ha hả, chỉ tay vào Minh Cát hòa thượng: “Ngươi trở về nói với tam ca ta, hai người bọn họ uống trà chỗ của ta. Nếu ông ấy muốn gặp, ông ấy tự động đến vườn trà đi.”
Minh Cát hòa thượng lạnh giọng nói: “Đạo sĩ mũi trâu, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện của người khác.”
“Nếu bần đạo không xen vào việc người khác, bây giờ ngươi đã là người chết rồi.” Lão đạo sĩ lôi thôi châm chọc.
“Chỉ dựa vào hắn?” Minh Cát hòa thượng một chút cũng không tin, vi đà xử trong tay chỉ Hạ Thiên, biểu hiện khinh thường: “Ta thừa nhận tiểu tử này có chút bản lãnh, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Minh Cát ta là đệ nhất võ tăng Vân Tiên Tự, sát chiêu chân chính còn chưa xuất ra.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đừng chém gió nữa. Với chút bản lãnh đó của ngươi, ngươi chỉ khi dễ được người bình thường mà thôi.”
“Cẩu thí.” Minh Cát hòa thượng không chịu được sự sỉ nhục này, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Có ngon thì đừng dùng bàng môn tả đạo nữa, đường đường chính chính đánh với ta một trận.”
Nhiếp Tiểu Lý không khỏi giải thích thay cho Hạ Thiên: “Đúng là buồn cười! Thủ đoạn mà các ngươi dùng thì đúng sao? Hạ Thiên đánh bại các ngươi thì chính là bàng môn tả đạo?”
“Ta dùng chính là Vi Đà Hàng Ma Xử, công pháp Phật môn chính tông. Hắn dùng công pháp gì, hắn dám nói ra sao?” Minh Cát hòa thượng ngược lại hót như khướu, một chút cũng không cảm thấy bản thân có lỗi.
“Đối phó đám tạp ngư các ngươi còn cần đến công pháp gì?” Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng.
Minh Cát hòa thượng nổi trận lôi đình: “Hôm nay ta nhất định phải làm thịt ngươi, để ngươi biết được sự lợi hại của Phật gia gia.”
“Cút sang một bên.” Hạ Thiên lười lãng phí thời gian trên người đám người này, một cước đạp bay hắn ta.
Cả người Minh Cát hòa thượng biến thành đường vòng cung, rất nhanh biến mất trong rừng rậm.
“Đại sư huynh.” Mấy tên hòa thượng còn lại mở to mắt, vô thức la hoảng lên.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã theo bước đại sư huynh, từng người bay lên bám vào cùng một nơi.
“Tiểu hữu có thể thủ hạ lưu tình, lão đạo xin cảm ơn.” Lão đạo sĩ lôi thôi lại chắp tay với Hạ Thiên, cười nói: “Mặc dù những người này thường xuyên hoành hành bá đạo, nhưng thật ra không phạm phải ác nghiệt quá lớn. Bọn họ chỉ bị tam ca của ta mê hoặc mà thôi. Nếu có người hướng dẫn từng bước, bọn họ chưa chắc sẽ không thay đổi thành người tốt.”
Nhiếp Tiểu Lý có chút khó có thể lý giải: “Tứ bá gia, nếu ông biết bọn họ thường xuyên làm mấy chuyện khi nam phách nữ, vì sao ông lại không ngăn cản?”
“Ta chỉ là một lão đạo sĩ bệnh hoạn nghèo khổ, bản thân lo cho mình đã không xong, nào có tư cách đi quản chuyện người khác.” Lão đạo sĩ lôi thôi lắc đầu, cảm thán nói: “Chỉ cần không xảy ra nhân mạng, bọn họ muốn làm gì, bần đạo sẽ xem như không nhìn thấy.”
“Nếu ông không quan tâm, bọn họ sẽ càng lúc càng càn rỡ. Đến lúc đó, chỉ sợ không phải một hai nhân mạng đâu.” Nhiếp Tiểu Lý thở dài. Nàng không tán đồng cách xử thế của tứ bá gia, nhưng cũng có thể hiểu được tại sao ông lại làm như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận