Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4136: Vốn ngươi đã xấu, bây giờ lại càng xấu hơn

Thoáng một cái, Hạ Thiên đã bị đốt sạch.
Tuy nhiên, rất nhanh lại xuất hiện một Hạ Thiên khác.
Những người kia vội vàng phun huyết hỏa về phía Hạ Thiên, hắn lại bị đốt sạch sẽ.
Kết quả, tro bụi còn chưa thổi hết, lại xuất hiện thêm một Hạ Thiên.
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, ngay cả đồ ngốc cũng biết mình đang bị chơi xỏ.
“Mọi người nhanh chóng thu công.” Nam nhân âm trầm kịp phản ứng, giận dữ hét lên: ‘Tiểu tử kia rõ ràng đang trêu đùa chúng ta, cố ý tiêu hao linh lực của chúng ta. Chúng ta đừng mắc bẫy.”
Nói xong, hắn ta lập tức thu công, sắc mặt cả người trắng như tờ giấy. Mặc dù có dược tề làm cơ sở, nhưng cơ thể của hắn ta hiển nhiên vẫn có chút không chịu được tiêu hao lớn như thế.
Mặc dù những người khác không tiêu hao nhiều bằng hắn ta, nhưng tình huống cũng không sai biệt lắm. Sắc mặt người nào cũng trắng bệch, suy yếu không thôi.
“Ha ha ha, đúng là buồn cười. Các ngươi đúng là ngu thật.”
Lúc này, Bạch Mộ Lan cũng xuất hiện, không một chút khách sáo cười nhạo đám người kia: “Ngay cả thật giả cũng không phân rõ, chút thông minh và năng lực đó của các ngươi mà còn đòi giết Hạ đoàn trưởng của chúng ta, các ngươi không cảm thấy buồn cười à?”
“Hạ Thiên cũng không phải thần Phật không thể chiến thắng.”
Nam nhân âm trầm lạnh giọng mắng lại: ‘Nếu không phải bị hai người kia phá hỏng, bây giờ Hạ Thiên đã là tử thi rồi.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Với thực lực đó của các ngươi, đoán chừng ngay cả con kiến còn giết không chết.” Hạ Thiên vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Đáng tiếc, những người kia bị huyễn tượng dụ dỗ, cứ làm ra chuyện vô dụng mà thôi.
Khi nói, nét khinh thường hiện rõ trên nét mặt của hắn.
Không chỉ nam nhân âm trầm, những người khác cũng tức giận không thôi.
“Hạ Thiên, ngươi không nên quá đắc ý. Lôi Thiên Long ta là người đầu tiên không phục ngươi.”
Âm thanh hùng hậu quát to, thậm chí còn nhảy đến trước mặt Hạ Thiên, bóp quyền đánh tới: “Bây giờ lão tử một quyền đánh nổ đầu của ngươi… A!”
Nắm đấm còn chưa chạm được vào đầu Hạ Thiên, cả người hắn ta đã bị một cước tùy ý của Hạ Thiên đạp bay ra ngoài, như một quả bóng da lăn mấy trăm mét trong đống bùn mới chịu ngừng lại.
“Các ngươi lên hết đi, nhưng đừng dùng chiêu vừa rồi, khó coi quá.”
Hạ Thiên nhếch miệng, thái độ vân đạm phong khinh, giống như đang trêu đùa một đám trẻ cáu kỉnh.
Nam nhân âm trầm không chịu được cảm giác bị khinh thường như thế, lập tức nghiến răng nói: “Hạ Thiên, ngươi đừng quá tự cho là đúng. Thanh Sắc Ma ta nhất định một người cũng có thể giết được ngươi.”
Nói xong, hắn ta mò một ống thuốc trong túi ra, đâm thẳng vào tim.
“A!”
Nam nhân âm trầm gào thét một tiếng, cả người bắt đầu rạn nứt, làn da giống mạng nhện, xương cốt màu đỏ xông ra ngoài.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn ta đã cao đến hai mét, không còn hình người, tựa như một con quái thú.
Nam nhân âm trầm ngẩng cái đầu đầy gân xanh của mình lên, thở một hơi thật dài, sau đó cười như điên: “Đây cũng là hình thái của Huyết Liêu Lão Đồ ta. Đúng là thư thái, ta cảm nhận được một luồng sức mạnh vô tận.”
Hắn ta vung tay lên, mặt đất lập tức bị chém ra mấy rãnh dài sâu mấy mét, có thể thấy được lực đạo lớn đến cỡ nào, xác thực không thể xem thường.
Mọi người nhìn thấy hình thái của hắn ta, có chút e ngại nhưng cũng có chút hâm mộ.
Nam nhân âm trầm chỉ tay vào Hạ Thiên, lớn tiếng khiêu khích: “Hạ Thiên, bây giờ ta sẽ bóp nát đầu của ngươi, sau đó hút hết óc của ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vốn ngươi đã xấu, bây giờ lại càng xấu hơn.” “Hạ tiên sinh, ngươi đừng nên khinh thường.” Nam nhân mặc quần jean vội nhẹ giọng nhắc nhở: “Hắn ta phục dụng chính là thuốc dị năng của Thần Dụ. Mặc dù còn chưa phải cấp bậc cao nhất, hơn nữa còn có tác dụng phụ rất lớn, nhưng sức mạnh phát huy ra đủ để xé núi nứt biển.”
“Xé núi nứt biển?” Hạ Thiên nhếch miệng, càng thêm khinh thường: ‘Ngoại trừ xấu ra, ta cảm thấy nó chẳng có tác dụng gì.” “Vậy ta sẽ để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.” Nắm đấm bằng cái đầu của Hạ Thiên trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn, to như một cái thiết chùy, nhanh chóng nện xuống đầu hắn.
Trên nắm đấm còn có phong lôi chi khí mờ mờ ảo ảo, vô cùng dọa người.
Một quyền này nhìn qua có vẻ rất mạnh.
Đừng nói chỉ là một cái đầu, đoán chừng có ngọn núi ở đây cũng có thể bị nện phẳng.
Những sát thủ khác quen biết với nam nhân âm trầm không khỏi giật mình, hoàn toàn không nghĩ đến hắn ta còn che giấu thực lực kinh khủng đến như vậy.
Đương nhiên, cũng có thể là do sợ hãi, thán phục uy năng to lớn của dược tề.
Ánh mắt Ngũ Độc Đồng Tử lấp lóe không yên: “Đây rốt cuộc là tác dụng của thuốc hay là thực lực Thanh Sắc Ma cố tình che giấu?”
“Hẳn là do thuốc.” Thiếu nữ kia thuận miệng suy đoán: “Nhất định là thuốc rồi.” Cửu Cân lão thái bà dùng đầu lưỡi liếm cái môi khô khốc, mỉm cười thâm trầm: “Thanh Sắc Ma có ẩn giấu thực lực như thế nào cũng không có khả năng lợi hại như vậy. Bằng không, hắn ta đã sớm là đệ nhất sát thủ trong giới rồi. Hắn ta cũng không phải là người có tính cách ẩn nhẫn.”
Những người khác đều gật đầu nói phải.
Ni Xai Phách nhếch miệng khinh thường: “A, thế mà Hạ Thiên lại còn khinh thường như thế, cũng không thèm tránh.”
Vừa rồi, hắn ta đã bị Hạ Thiên đánh cho một trận. Lúc này, hắn ta tiên đoán Hạ Thiên sắp bị ngược, tâm trạng ngược lại vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận