Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2161. Đồ mãng phu

Ninh Nhụy Nhụy có chút buồn cười nói: “Cho tới bây giờ ta cùng chưa từng thấy qua cặp mẹ con nào tự tin về bản thân như thế, thật đúng là ngạo khí ngút trời.”
“Kẻ kém thông minh cũng chia thành rất nhiều loại, hai người kia là loại khá đáng ghét.” Hạ Thiên nhếch miệng, “Đoán chừng đầu óc vừa ra đời đã hỏng, sau này càng ngày càng tệ, tiếp theo không có thuốc nào cứu nổi.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thán nói: “Hai người đấy thật hiếm có, cũng là cực phẩm.”
Hạ Thiên nhấc mí mắt lên, thuận miệng nói: “Lại tới một tên cực phẩm nữa, xem ra vẫn là trực tiếp giết chết hắn là tốt nhất, đỡ tránh sau này lại lộn xộn sinh ra phiền phức gì đó.”
“Ai tới hả?” Ninh Nhụy Nhụy kinh ngạc hỏi.
Khi đang nói chuyện, một người từ bên ngoài động phủ trực tiếp lướt đến trước mặt Hạ Thiên cùng Ninh Nhụy Nhụy, cười điên cuồng nói: “Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy, ta cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi !”
Người xuất hiện là đệ nhất thiên tài Tô Diệp của Bắc Hồ Sơn trang kia, dường như người này cũng là người hiếm có, cộng thêm thích nói nhiều nữa.
“Các ngươi thế mà đến tầng này, tốc độ lại rất nhanh.” Tô Diệp không khách khí chút nào, vô cùng quen thuộc nói: “Có điều, các ngươi ở lại đây để chờ đệ nhất thiên tài của Bắc Hồ sơn trang à?”
Không đợi Hạ Thiên cùng Ninh Nhụy Nhụy nói chuyện, Tô Diệp tiếp theo liền độc thoại: “Quả nhiên, muốn đột phá trận pháp tầng này, các ngươi vẫn chưa có lực. Dù sao cùng một trận pháp thâm uyên, mặc dù tu vi của ngươi tạm được, thể thuật cũng không tệ, nhưng cuối cùng thiếu một chút chi tiết. Mà Tô Diệp ta, là đệ nhất thiên tài Bắc Hồ, cho dù là nói về tu tiên, hay nói về trận pháp, hay nói về cái nào khác, đều rất có nghiên cứu......”
“Ngươi nói nhảm xong chưa.” Hạ Thiên bóp bóp nắm tay, ở trước mắt Tô Diệp lung lay một chút, “Nói thêm câu nữa, ta sẽ đánh ngươi.” Mặc dù Tô Diệp tự xưng là mạnh hơn so với Hạ Thiên, nhưng lúc trước đôi ba lần gục ngã trên tay của Hạ Thiên, làm cho hắn có chút bóng ma tâm lý, thế nên mới không nhịn được lại thao thao bất tuyệt, vừa cười vừa nói: “Tất cả mọi người đều là người quen biết đã lâu, hà tất phải giương kiếm trương nỏ như thế chứ. Trận pháp tầng này, còn cần mọi người đồng tâm hiệp lực mới có thể phá giải. Đúng rồi, tiểu bối của nhà họ Viên trong mắt trận này đâu?”
“Tiểu bối nhà họ Viên?” Ninh Nhụy Nhụy nghe nói như thế, không nhịn được sửng sốt một chút, ông lão Viên Thiên Hành kia giống như già bảy tám mươi tuổi, thế mà trở thành tiểu bối trong miệng Tô Diệp. Có điều nghĩ lại, Tô Diệp dường như là tu tiên giả xuyên tới từ Dị giới, cũng không biết sống bao nhiêu tuổi, chỉ dựa vào tu vi mà gọi Viên Thiên Hành một tiếng tiểu bối, cũng là hợp tình hợp lý.
“Ngươi nói ông lão ngớ ngẩn kia, đã bị ta tiêu diệt.” Hạ Thiên không đếm xỉa tới nói.
“Cái gì? Ngươi giết hắn?” Tô Diệp kinh ngạc không thôi, “Vì sao chứ?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhìn hắn khó chịu liền giết, ngươi có ý kiến?”
“Không phải, ngươi giết hắn làm gì?” Tô Diệp có chút không rõ ràng cho lắm, “Hắn chính là một người trông coi trận pháp, tu vi cũng rất thấp, đối với ngươi mà nói chỉ là con kiến hôi, hà tất ra tay với hắn, quả thật là bôi nhọ danh dự tu tiên giả.”
“Tên ngu si nhà ngươi cũng muốn ăn đòn!” Hạ Thiên nhấc chân liền đạp tới.
Oành!
Tô Diệp bay ngược ra ngoài, nhưng mà 2 giây sau đã bay được trở về, tức giận nói với Hạ Thiên:
“Hạ Thiên, Tính khí của ngươi vẫn thối như vậy, một lời không hợp liền muốn động thủ, đúng là đồ mãng phu!”
“Người đã chết, xác còn ở đằng kia kìa.” Ninh Nhụy Nhụy âm thầm lắc đầu, người này rõ ràng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn dám trọc vào Hạ Thiên.
“Lần này không dễ xử lí rồi.” Tô Diệp chỉ lườm một cái hướng về phía Ninh Nhụy Nhụy, lập tức lắc đầu không ngừng: “Có tiểu bối này ở đây, chúng ta trên cơ bản chỉ cần theo trận pháp đi một lần là được rồi, bây giờ người phòng thủ trận đã chết, chúng ta trước tiên cần đem trận pháp biến thành thuật số để tính ra, tiếp đó đem từng cái phá giải...... Không đúng, còn thiếu một người có thể trấn thủ mắt trận, nếu không thì chúng ta vừa tính được, trận pháp sẽ thay đổi, khá uổng phí công phu.”
“Phá trận căn bản vốn không cần phiền toái như vậy.” Hạ Thiên một mặt khinh bỉ nhìn Tô Diệp luyên thuyên, lười biếng nói: “Chỉ cần ta ra tay, bất cứ lúc nào đều có thể phá trận pháp này.”
“Hạ Thiên, chẳng lẽ sư phụ của ngươi có pháp môn phá trận tốt nhất à?” Tô Diệp có chút hiếu kỳ đứng lên, trước đó hai lần đối chiến với Hạ Thiên, hắn phát hiện Hạ Thiên dường như căn bản không hiểu công pháp, lúc đánh nhau chỉ dùng quyền qua cước lại bình thường, chỉ là tu vi của Hạ Thiên quá cao thâm, mới khiến cho uy lực quyền cước bình thường cực kì khủng bố. Cứ như vậy, hắn càng thêm tò mò đối với sư phụ của Hạ Thiên.
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Cái gì mà muốn phá trận phải đi từ trên xuống dưới, trực tiếp một quyền đánh nát trận pháp là được rồi.”
“Hạ Thiên, ngươi nghiêm túc?” Tô Diệp nhìn chằm chằm Hạ Thiên, ngạc nhiên nửa ngày: “Không có nói đùa?”
“Ai đùa giỡn với ngươi.” Hạ Thiên trừng Tô Diệp một cái, “Ta với tên ngu si nhà ngươi không quen không biết, ít lôi kéo làm quen đi.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng có chút lo lắng: “Thô bạo đơn giản như vậy, thật có thể phá giải trận pháp này sao?”
“Thử xem chẳng phải sẽ biết à?” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Tiểu muội chân dài, chẳng lẽ cô còn biện pháp khác?”
Ninh Nhụy Nhụy dứt khoát lắc đầu, nàng mới trở thành tu tiên giả gần đây, rất nhiều chuyện trước đó chỉ thấy qua ở trong tiểu thuyết, bây giờ thật sự thấy được, thật đúng là bó tay toàn tập, đoán chừng cũng chỉ có thể phải dùng đến sức mạnh của một chiêu này.
“Các ngươi thực sự là......” Tô Diệp lắc đầu không thôi, “Sư môn của các ngươi cũng quá không có trách nhiệm, loại tri thức cơ bản này đều không dạy, phải biết Bắc Hồ sơn trang của chúng ta, từ lúc bắt đầu nhập môn đã học hai mươi mốt môn học, trong đó có trận pháp......”
Lời còn chưa nói hết, trận pháp bất ngờ tự chuyển động, trong lúc nhất thời, quảng trường tràn đầy ánh sáng trắng cũng chuyển động theo, trong trận nhãn mơ hồ lộ ra một cánh cửa. “A, có người đi lên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận