Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3905: Thế thì có gì phải sợ?

“Đúng là dõng dạc.”
Thanh niên áo bào vàng cảm giác mình bị làm nhục quá lớn, một lần nữa tăng lớn cường độ: “Bây giờ ta sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.”
Chẳng những vòng tròn bên trong đan phòng càng lúc càng dày đặc, chính bản thân hắn ta cũng xê dịch, nhanh chóng đến trước mặt Hạ Thiên, một chưởng vỗ tới.
Hắn ta đến từ liên minh tu tiên, so với bất cứ sinh mệnh nào ở cái nơi bỏ đi này cũng đều cao quý hơn.
Mặc dù vạn năm qua, tu vi của hắn ta không tăng mà còn giảm đi, thậm chí bởi vì một số nguyên nhân, hắn ta không thể không sống nhờ linh mạch rách nát này, hắn ta cũng không cho rằng tu tiên giả trái đất có tư cách đánh đồng với hắn ta.
Phái Thiên Sơn cũng nhờ sự ảnh hưởng của hắn ta mà thành lập.
Lúc đó, hắn ta nâng đỡ nhân tài để chấn hưng ma tộc ở cái nơi bỏ đi này, thậm chí thống nhất tinh cầu, giết trở lại liên minh tu tiên.
Kết quả, vạn năm qua, hắn ta đã dạy ra rất nhiều thiên tài tuyệt thế ở trái đất, kết quả cũng chỉ tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ, sau đó gặp đại nạn, rất nhanh tiêu vong.
Khi đó, hắn ta mới hiểu được vì sao nơi này lại được gọi là tiên cũng phải bỏ.
Cũng bởi vì hạn mức cao nhất của linh khí đã bị khóa chết.
Không có linh khí khổng lồ chèo chống, tu vi của hắn ta càng lúc càng giảm dần theo từng năm. Có thể duy trì tiêu chuẩn bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Cho nên, hắn ta biết nơi này không sinh ra được cường giả. Bất kể cố gắng như thế nào, Trúc Cơ Kỳ cũng đã là đỉnh phong, xuất hiện Kim Đan Kỳ đã là kỳ tích trong kỳ tích rồi.
Cho dù có sinh ra Kim Đan Kỳ, nhưng không có công pháp cao giai tương ứng, nó cũng chỉ giòn như tờ giấy dán mà thôi.
Cuối cùng, muốn cường đại, tất cả phải dựa vào chính mình.
Hắn ta có một kế hoạch có thể nói là hão huyền, đó chính là chỉnh hợp tất cả linh mạch trên tinh cầu này, sau đó luyện thành tiên đan thiên đạo, cung cấp cho bản thân hóa vũ thành tiên.
Đáng tiếc, phái Thiên Sơn quá yếu. Nhân loại thật sự yếu ớt không chịu nổi, lại còn thường xuyên mâu thuẫn với nhau, dẫn đến hắn ta bồi dưỡng người dùng được thì cũng hao phí vô số tuế nguyệt.
Về phần vì sao hắn ta không đích thân ra tay, tất nhiên là hắn ta không thể nào rời khỏi linh mạch Thiên Sơn, hồn căn mệnh mạch của hắn ta vẫn còn nằm trong tiên mộ bí cảnh Thiên Cung.
Hắn ta bỏ ra nhiều thời gian như thế cũng không làm được chuyện gì. Nhưng tên tiểu tử Hạ Thiên trước mắt lại nói là chuyện nhỏ. Chẳng lẽ đây không phải là sự làm nhục lớn nhất nhất đối với hắn ta sao?
“Đại Tu Di Kiếm Khí.”
Thanh niên áo bào vàng hét một tiếng, linh khí trong đan phòng lập tức hóa thành một kiếm mang dài bốn mươi mét, thần uy lẫm iệt từ trên trời giáng xuống chém về phía Hạ Thiên.
Một kiếm này, khí thế bức người, giống như muốn chém toàn bộ Thiên Sơn thành hai khúc.
“Như vầy mới thú vị được.”
Hạ Thiên nhìn thấy kiếm mang như núi, cười nói: ‘Tuy nhiên vẫn còn chưa đủ. Ngươi hẳn còn ẩn giấu tuyệt chiêu, ngươi hãy lấy ra mà dùng đi chứ.”
“Sắp chết đến nơi mà còn nói khoác.”
Thanh niên áo bào vàng cau mày, trong lòng dâng lên sự tức giận: “Vậy ta sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt, sau đó tiễn ngươi một đoạn đường.”
Bành.
Kiếm mang lướt qua đến đâu, phá núi xẻ đá đến đó.
Cả ngọn núi đều bị chém thành một kẽ nứt, ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra Định Hải Thần Châm, sử dụng Châm Ngoại Châm nghênh đón.
“Chỉ là ngân châm mà cũng muốn ngăn cản Đại Tu Di Kiếm Khí của ta, quả thật là châu chấu đá xe.”
Thanh niên áo bào vàng nhìn thấy, không khỏi cười ra tiếng: ‘Ha ha, quả nhiên là sâu kiến của một nơi rách nát, ếch dưới giếng thì vĩnh viễn không bao giờ hiểu được thiên ngoại hữu thiên.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi nói nhảm nhiều như vậy, ngươi không cảm thấy miệng khô sao?”
“Chết đi.”
Thanh niên áo bào vàng cảm thấy Hạ Thiên đã là người chết. Nếu là người chết, xác thực không cần nói thêm chữ nào.
Kiếm mang bốn mươi mét, chém trúng ngân châm nho nhỏ kia.
Kết quả lại khiến thanh niên áo bào vàng nghẹn họng nhìn trân trối, hoài nghi nhân sinh của mình.
Kiếm mang bị ngân châm chặn lại thì không nói, rất nhanh lại bị đâm phá, giống như khí cầu, bốp một tiếng nổ tung.
Rất nhiều toái quang màu vàng nhạt giống như bông tuyết vẩy xuống.
“Không thể nào.”
Thanh niên áo bào vàng xác thực không thể nào tiếp thu được hiện thực này.
Đại Tu Di Kiếm Khí là bí kỹ mà hắn ta khổ tu vô số năm. Cho dù ở Huyền Sát Giới vạn năm trước cũng đã từng khiến cho Phù Diêu Tiên Tử nếm qua đau khổ.
Cho dù tu vi vạn năm của hắn ta giảm xuống, chỉ còn Kim Đan Kỳ, cho dù linh khí ở cái nơi bỏ đi này quá mỏng manh, không cách nào phát huy bảy thành uy lực, cho dù có nhiều nguyên nhân khác, đây cũng là công pháp cao giai của liên minh tu tiên, không thể bị một tu tiên giả ở cái nơi bỏ đi này phá giải được.
Đáng tiếc, sự thật đang bày ra trước mắt, không phải hắn ta tin hay không tin.
“Cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, biểu hiện vẫn chưa được thỏa mãn: “Vẫn còn thiếu chút nữa. Chẳng lẽ tu tiên liên minh đều là loại phế vật các ngươi hết sao? Thế thì có gì phải sợ?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thanh niên áo bào vàng há miệng, dường như muốn nói cái gì đó, đáng tiếc lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
Phốc.
Bỗng nhiên, một luồng kiếm khí màu trắng chém tới, chém hắn ta thành hai nửa.
Một kiếm này lặng yên không một tiếng động, ngay cả Hạ Thiên cũng không phát hiện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận