Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3610: Nếu bọn họ hiểu, bọn họ sẽ không ngu ngốc

“Chút trình độ đó còn muốn tính kế.”
A Cửu lắc đầu, thoáng có chút im lặng: “Còn sống không phải tốt hơn sao?”
“Đám ngớ ngẩn này cho đến bây giờ không chịu nhận ra bản thân rất yếu.” Hạ Thiên tiến lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của A Cửu: “Nếu bọn họ hiểu, bọn họ sẽ không ngu ngốc rồi.”
“Sau lưng bọn họ hẳn còn có một thế lực khác.” A Cửu cảm thấy nàng có chút lỗ mãng. Cũng may, từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn giữ lực, cũng không hạ tử thủ: “Nói đi, là ai sai các ngươi làm mấy chuyện này?”
Lăng Thiên Phong há to miệng, sau đó khó khăn phun bùn đất từ trong miệng ra: “Giết, giết ta đi. Ta không bán đứng người của mình đâu.”
Hạ Thiên cười hỏi: “Thật sao?”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Lăng Thiên Phong thấy Hạ Thiên mỉm cười, không khỏi khiếp sợ.
Hạ Thiên cũng không nói nhảm, đâm thẳng một châm vào đầu của hắn ta.
“Có gan thì ngươi giết ta đi. Phái Thái Sơn sẽ báo thù cho ta.” Lăng Thiên Phong vẫn thể hiện hình tượng ngạnh hán, nghiến răng nói.
A Cửu cười một tiếng: “Nói, là ai sai các ngươi?”
“Mặc kệ các ngươi tra tấn ta như thế nào, bức ta ra sao… Là Nam Cung gia thành phố Thiên Hải chỉ điểm.” Lăng Thiên Phong há miệng cung khai, bản thân cũng sửng sốt, lập tức phủ nhận: ‘Không, không phải. Bởi vì các ngươi giết chết đệ đệ của ta, ta mới… A đau quá, đúng vậy, là Nam Cung gia.”
‘Từ bỏ giãy dụa đi.” Hạ Thiên nói: “Ngươi càng chống cự, đầu ngươi sẽ càng đau.”
“Nam Cung gia?” A Cửu nhớ đến Nam Cung Tú đã từng thiết kế nàng trước đó cùng với Nam Cung Uyên gặp trên biển: “Ngươi có quan hệ như thế nào với Nam Cung gia?”
Đầu Lăng Thiên Phong đau như muốn nứt ra nhưng chỉ cần nói thật, đầu sẽ không đau nữa. Hắn ta quyết định từ bỏ: “Sư thúc Trường Tinh Tử của ta chính là người của Nam Cung gia. Ông ấy đã ra lệnh cho ta xuống núi giúp Lâm gia. Nếu có thể thuận tiện diệt trừ ngươi, còn có nữ nhân của ngươi thì càng tốt hơn.”
“Các ngươi có những ai?” A Cửu hỏi.
Lăng Thiên Phong khoát tay nói: “Chúng ta tổng cộng có bảy người, tất cả hoặc nhiều hoặc ít đều có ân toán với Hạ Thiên hoặc các ngươi. Tuy nhiên, ngoại trừ Lâm Lục Chi và Ma Cao Nhân, bốn người còn lại không thấy xuất hiện. Ta cũng không biết có ai, chỉ biết bọn họ đều sẽ đến tham gia Đông Nam tiên hội lần này.”
“Ha ha, quả nhiên có chuẩn bị mà đến.” A Cửu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Vốn nàng dự định sẽ có người mượn Đông Nam tiên hội để làm loạn, bây giờ chẳng qua nàng đã đoán trúng mà thôi.
Lại hỏi thêm một vài vấn đề, Lăng Thiên Phong đều biết gì nói nấy.
A Cửu phát hiện việc mà đối phương biết thật ra không nhiều, nói trắng ra chỉ là một công cụ mà thôi.
“Cửu nha đầu, nàng hỏi xong chưa?” Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói.
‘Được.” A Cửu đứng lên: “Không còn gì có thể hỏi, đi thôi.”
Lăng Thiên Phong bị dọa sợ, lập tức hô lớn: ‘Đừng đi, ta còn có lời chưa nói xong. Nếu các ngươi muốn đi, ít nhất cũng phải rút châm ra chứ.”
Hạ Thiên và A Cửu cũng không thèm phản ứng đến hắn ta.
“Mẹ nó, một đôi cẩu nam nữ. Chờ lão tử chữa khỏi vết thương, ta nhất định sẽ làm thịt các ngươi.” Lăng Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi mắng, cố nén cơn đau kịch liệt, từng chút một bò dậy.
Một lát sau, Lâm Lục Chi bay đến, rơi xuống trước mặt Lăng Thiên Phong.
“Lâm… Lâm tiểu thư, ngươi đến đúng lúc lắm, mau cứu ta.” Sự sợ hãi còn chưa tiêu tán trong mắt Lăng Thiên Phong, hắn ta đưa tay chộp vào Lâm Lục Chi.
“Ngươi đã nói cái gì rồi?” Lâm Lục Chi thản nhiên hỏi.
Lăng Thiên Phong sửng sốt, lập tức quả quyết lắc đầu: “Không, không có, cho dù Lăng Thiên Phong ta chết, cũng tuyệt đối không bán đứng người nhà.”
“Quả nhiên là nói như thế nhưng không sao.” Lâm Lục Chi thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Các ngươi quả nhiên khó mà thành đại sự. Trong thời khắc quan trọng như vậy còn đi trêu chọc Hạ Thiên, đúng là không biết sống chết. Ta tìm các ngươi hợp tác thật là một sai lầm.”
Lăng Thiên Phong có chút im lặng, sau đó nói: “Là ngươi trêu chọc trước mà.”
“Ta đang kích hắn, cũng không phải muốn trêu chọc hắn. Phân tấc trong đó, ta biết rất rõ ràng.” Lâm Lục Chi hừ lạnh một tiếng, càng thêm khinh thường: “Ai biết đầu các ngươi đúng là đồ con lợn, lại lén lút ra tay sau lưng ta.”
“Cái gì cũng đừng nói, trước cứu ta.” Lăng Thiên Phong cố nén cảm giác muốn hộc máu: “Xương cốt toàn thân của ta đều bị nát, vừa nãy còn trúng một châm của Hạ Thiên. Nếu cứu trễ, ta sẽ chết mất.”
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Lục Chi tràn ngập ý cười: “Vậy ngươi đi chết đi.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Lăng Thiên Phong còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Nhưng ta là đệ tử phái Thái Sơn, ngươi dám giết ta?”
Lâm Lục Chi cười nói: “Ai giết ngươi? Không phải ngươi bị A Cửu đánh thành như vậy hay sao?”
“Ngươi…” Lăng Thiên Phong còn muốn nói cái gì đó, ngực bỗng dưng bị Lâm Lục Chi đánh một cái, xương ngực bị gãy, trái tim bị đánh nát, tử vong ngay tại chỗ.

Sau khi trở lại Tề gia.
A Cửu thuật lại chuyện trong bữa tiệc cho Bạch Tiêm Tiêm, Tề Ngữ Thi và Tề lão gia tử nghe.
“Nam Cung gia thành phố Thiên Hải?” Tề lão gia tử hơi im lặng, có chút kỳ quái hỏi: “Ta chưa từng nghe nói qua gia tộc này, nhưng nếu có liên quan đến phái Thái Sơn, vậy thì không giống như mới xuất hiện gần đây.”
Tề Ngữ Thi thản nhiên nói: “Đó chính là thế gia ẩn tàng, chỉ là lúc này không cẩn thận lộ diện mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận