Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3202: Cho dù người trên trái đất chết hết, hắn cũng chẳng có chuyện gì

Phản ứng của Hứa Kiều Na vẫn còn tính là nhanh.
Nàng lập tức lăn ra khỏi chỗ, tìm một công sự che chắn, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng súng.
Ngô Chính Nghiệp bị dọa đến tê liệt, ngã lăn xuống đất, kinh hoảng nhìn xung quanh.
Hạ Thiên một chút cũng không phản ứng, vẫn nằm trên ghế thở đều đặn, giống như đã ngủ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Quần Ngô Chính Nghiệp ướt một mảng, cảm thấy hơi lạnh, lúc này hắn ta mới khôi phục lại tinh thần.
“Lời này phải ta hỏi mới đúng chứ?” Hứa Kiều Na cau mày, lạnh giọng nói: “Ngươi cũng biết vùng biển chung quanh đây nguy hiểm đến cỡ nào, tại sao ngươi không hề có chút cảnh giới, hơn phân nửa là bị hải tặc theo dõi.”
Ánh mắt Ngô Chính Nghiệp lập tức trợn tròn, khó tin hỏi lại: “Hải tặc? Thế giới này thật sự có hải tặc?”
“Ngươi đúng là không có kiến thức thiếu gia nhà giàu gì cả. Cái gì cũng không biết lại dám dẫn người ra biển?” Hứa Kiều Na bó tay nói.
“Ta chỉ nhận lời mời của bá tước Cuồng Hoan đến tham gia tiệc mừng năm mới thôi mà.” Ngô Chính Nghiệp cũng núp sau một tấm che chắn, nói với Hứa Kiều Na: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?”
Hứa Kiều Na lắc đầu: “Ta làm sao biết, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, nhìn xem đối phương đến cầu tài hay là sát hại tính mệnh.”
“Ngươi không gọi hắn sao?” Ngô Chính Nghiệp nhìn Hạ Thiên, phát hiện hắn vẫn còn đang nằm trên ghế, gần như không có bất kỳ một che chắn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nằm trong tầm ngắm: “Hắn nằm như thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng?”
“Hắn chẳng cần ngươi quan tâm đâu.” Hứa Kiều Na thản nhiên nói: “Cho dù người trên trái đất chết hết, hắn cũng chẳng có chuyện gì.”
Ngô Chính Nghiệp có vẻ không tin lắm nhưng cũng không phản bác, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh tam gia và bạn bè bên dưới chuyện thuyền đã bị để mắt đến.
Bành, bành, bành.
Lại thêm mấy tiếng súng vang lên.
“Là súng ngắm.” Hứa Kiều Na liếc nhìn qua, nhìn mấy vết đạn rơi xuống bên cạnh nàng, lập tức đoán được loại súng mà đối phương sử dụng: “Khoảng cách xạ kích ít nhất từ hai ngàn bốn trăm mét trở lên. Xem ra, người đến tuyệt không phải hải tặc.”
Ngô Chính Nghiệp giống như nằm mơ: “Tại sao ngươi biết là từ hai ngàn bốn trăm mét trở lên?”
“Ngươi cần chi quan tâm nhiều vấn đề như thế, ngươi chỉ cần quan tâm ngươi là được.” Hứa Kiều Na bất mãn đáp lại một câu.
Bành, bành.
Lại thêm hai tiếng súng nữa vang lên, lần này trực tiếp bắn trúng Hạ Thiên đang nằm trên ghế.
“A, hắn bị trúng đạn rồi, hắn không chết chứ?” Ngô Chính Nghiệp nhìn Hạ Thiên bị mấy viên đạn bắn xuyên qua, một lần nữa bị dọa đến mặt không còn chút máu.
Hứa Kiều Na thản nhiên nói: “Hắn chỉ trở mình thôi. Ta đã nói rồi, hắn không có chuyện chết đâu. Có người đến.”
Lời còn chưa dứt, mấy bóng người từ giữa không trung rơi xuống, đứng trên tầng cao nhất của du thuyền.
Tổng cộng có bốn nam một nữ, quần áo khá thống nhất, đều là áo ngoài nền đỏ vằn đen cùng với quần dài, nhìn qua rất lạnh lùng.
“Chiếc du thuyền này không tệ lắm, có giá trị hơn so với những chiếc đã cướp trước đó một cấp bậc.” Một nữ tử xinh đẹp môi đỏ cười một tiếng: “Lão tam, lão tứ, lão thất, mau bắt người phụ trách và tất cả những kẻ có tiền lên hết trên này đi.”
Một nam nhân đầu trọc lên tiếng: “Thưa sếp, không nhìn thấy lão thất, khả năng còn chưa đến.”
“Đúng là phế vật.” Nữ nhân môi đỏ có vẻ không được hài lòng cho lắm: “Được rồi, ngươi và lão tứ đi đi. Nếu có người không nghe lời, cứ trực tiếp giết chết.”
“Vâng, thưa sếp.” Nam nhân đầu trọc và một nam nhân tóc rậm gật đầu, sau đó vác súng sải bước đi xuống.
Nữ nhân môi đỏ nhìn chung quanh, đắc ý nói: “Đừng lẩn trốn nữa, tất cả bước ra đây hết đi, mọi người uống một tách trà, cùng nhau tâm sự, như thế nào? Bổn tiểu thư lười tốn thời gian chơi trốn tìm với mọi người lắm. Nếu không ra, mấy viên đạn này nổ chết các ngươi.”
“Vậy thì không cần thiết.” Hứa Kiều Na do dự một chút, chậm rãi đứng lên: “Theo ta được biết, ngươi chỉ là lính đánh thuê, từ lúc nào chuyển sang làm nghề hải tặc vậy?”
“Ồ, ngươi biết ta sao?” Nữ nhân môi đỏ có chút ngoài ý muốn nhìn chằm chằm Hứa Kiều Na: “Tuy nhiên, ta lại không quen ngươi. Nữ nhân xinh đẹp kia, ngươi nói một chút đi, ngươi là ai?”
Hứa Kiều Na cũng không có ý định che giấu, nói thẳng: “Ta là Tổ trưởng Thiên Kiêu của tam tổ phương Đông. Trước kia chúng ta cũng có quen biết nhưng chưa từng gặp mặt.”
“Ồ, cũng có chút ấn tượng.” Nữ nhân môi đỏ giật mình: “Thì ra là đám ruồi luôn theo đuổi ta. Vậy hôm nay ngươi xui xẻo rồi, ta đang có thù đấy.”
“Người xui xẻo chính là ngươi mới đúng.” Khi Hứa Kiều Na nói những lời này, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Hạ Thiên: “Hôm nay vận khí của ngươi thật sự không tốt, đụng phải người không nên trêu chọc.”
“Người mà ngươi nói là ai?” nữ nhân môi đỏ thuận theo ánh mắt của Hứa Kiều Na nhìn về phía Hạ Thiên, lập tức mỉm cười: “Ngươi nói hắn sao? Hắn trúng của ta ba phát, bây giờ đã trở thành tử thi. Chẳng lẽ ngươi muốn nói hắn là zombie, chết cũng có thể nhảy dựng lên đối phó với ta?”
Hứa Kiều Na lắc đầu: “Hắn không chết đâu.”
“Thật sao?” Nữ nhân môi đỏ khịt mũi coi thường lời nói của Hứa Kiều Na, không hề suy nghĩ móc ra một thanh m1917 Smith & Wisson do Mỹ sản xuất bắn ba phát về phía Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận