Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2323. Châm pháp thượng cổ

"Ngươi có ý gì!" Dư Thiên Hổ theo bản năng cảm giác được trong lời nói có bẫy, nhưng lại không tin Hạ Thiên có gan ra tay với con hắn trước mặt nhiều người như vậy,"Ngươi đang uy hiếp ta sao?"
"Uy hiếp ngươi?" Hạ Thiên bĩu môi: “Tên ngốc ngươi cũng xứng à?"
Dư Thiên Hổ cảm nhận được sự khinh thường trong lời Hạ Thiên nói, lập tức bị chọc giận, vung cây rìu mới chém vào bàn lên, hùng hổ hướng về phía Hạ Thiên: “Để ta đánh chết ngươi trước, báo thù cho con trai ta!"
Một búa này, thế lớn lực trầm, lúc vung lên còn mạnh mẽ đầy uy lực, thật là dọa người. Đoán chừng nếu bổ trúng, người bình thường chắc chắn phải nhận lấy kết quả đầu nở hoa. Đáng tiếc, Hạ Thiên không phải là người bình thường.
"A!" Dư Mang Mang nằm trên băng ca bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, không biết làm sao, nhát rìu của cha hắn bổ ai không bổ lại bổ vào lồng ngực của hắn.
Dư Thiên Hổ trực tiếp bừng tỉnh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, khó có thể tin nhìn hai tay mình. Những người khác cũng bị dọa đến mặt không còn chút máu, mọi người lộ ra đủ loại biểu tình hoảng sợ.
"Là ngươi, nhất định là ngươi giở trò quỷ, đúng không!" Dư Thiên Hổ tỉnh táo lại, chỉ vào Hạ Thiên giận dữ hét lên.
"Mắt ngươi có vấn đề sao." Hạ Thiên lười biếng ngáp,"Rìu là của ngươi, người vung rìu cũng là ngươi, liên quan gì đến ta?"
Mặc dù Dư Diệu Diệu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, mọi người cũng tận mắt nhìn thấy, rõ ràng chính là một mình ngươi ra tay chém chết con trai ngươi."
"Không thể nào!" Dư Thiên Hổ mắt thấy Dư Mang Mang đã không còn thở, trực tiếp nổi điên: “Chính là các ngươi giở trò quỷ, ta, ta phải giết các ngươi!"
Dư Thiên Hổ vung rìu lên lần nữa, lại bỏ qua Hạ Thiên và A Cửu, trực tiếp chạy đến chỗ Dư Diệu Diệu và Dư Thiên Hạc. "Bảo vệ, mau ngăn cản hắn!"
Dư Diệu Diệu bị dọa đến hồn bay phách lạc, kinh hãi hét rầm lên.
Đáng tiếc bảo vệ Dư phủ chậm chạp giống như một đoạn phim quay chậm, động tác mọi người vô cùng chậm, vẻ mặt cũng khá là phong phú, nhìn qua vô cùng tức cười.
A Cửu tiện tay lôi Dư Diệu Diệu, giúp cô tránh được nhát rìu của Dư Thiên Hổ. Mà Dư Thiên Hạc bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn còn suy yếu, nhất thời không kịp tránh né, trực tiếp bị Dư Thiên Hổ đuổi, bị chém một nhát vào giữa lồng ngực.
"A!" Lại một tiếng hét thảm vang lên, vẻ khiếp sợ trên mặt mọi người còn đặc sắc hơn hồi nãy, giống như nhìn thấy quỷ.
Bên kia, Dư Thiên Hạc cũng rất giật mình, theo bản năng sờ sờ lồng ngực của mình, phát hiện cũng không có bất kỳ vết thương nào.
Dư Thiên Hổ càng giật mình hơn, bởi vì một búa này, bổ trúng vẫn là Dư Mang Mang con trai hắn: “Mang Mang, không phải ngươi đã chết......"
"Cha, ngươi ——" Lúc này Dư Mang Mang còn có một câu thoại, đáng tiếc chưa nói xong lại tiếp tục ngã xuống đất.
"Mang Mang, ngươi đừng chết mà!" Dư Thiên Hổ không ngừng khóc rống, trong vòng một ngày, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đến hai lần, mà hai lần đều do mình chém chết, hắn thật sự không cách nào tiếp nhận loại sự thật tàn khốc này.
Dư Thiên Hổ bỗng dưng rống lên: “Phương tiên sinh, ngươi mau tới đây, mau cứu con trai ta, hắn không thể chết được."
Vừa dứt lời thì một bóng người từ trong đám đông bước ra, ngay sau đó một bàn tay dài nhỏ trắng như tuyết, kẹp ba cây nhân châm, nhanh chóng chuyển động trên người Dư Mang Mang.
Đại khái qua chừng mười phút đồng hồ, Dư Mang Mang khôi phục hô hấp một lần nữa, coi như được kéo về từ Quỷ Môn quan.
Lão đầu này nhìn qua tuổi cũng không quá lớn, nhiều nhất không quá năm mươi lăm tuổi, mặt chữ điền, vóc người gầy, da trắng tới mức dị thường, còn để một đầu tóc dài, mặc trường bào màu trắng, rất có phong phạm của thầy thuốc thời xưa, hơn nữa tướng mạo gây cho người ta một loại cảm giác rất đáng tin cậy.
Dư Thiên Hạc thấy lão đầu này không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng chào hỏi: “Hóa ra là Phương tiên sinh, Dư mỗ đón tiếp chậm trễ rồi."
"Hắn là thầy thuốc nổi danh nhất Tân Cảng chúng ta, ta và cha ta cũng thường xuyên tìm hắn xem bệnh, không nghĩ tới nhị thúc lại mời hắn đến đây." Dư Diệu Diệu thấy Hạ Thiên và A Cửu không nhận ra người này, không khỏi giải thích: “Sức ảnh hưởng của Phương tiên sinh ở Tân Cảng rất lớn, nghe nói y thuật cũng đã đạt mức xuất thần nhập hóa. Chúng ta gặp phiền toái lớn rồi."
Phiền hay không phiền, A Cửu cũng không có cảm giác gì, chẳng qua là nhìn châm pháp của người này, không khỏi có chút kinh ngạc, nói với Hạ Thiên: “Châm pháp của người này, trông cũng có nghề đấy, hẳn là châm pháp thượng cổ, rất lợi hại."
Hạ Thiên không chấp nhận, khinh thường nói: “Lợi hại cái rắm ấy, loại châm pháp bỏ đi này, lúc tám tuổi ta đã không để vào mắt rồi."
Người nọ nghe được lời Hạ Thiên nói..., ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ bất thiện, giọng nói cũng khá âm trầm: “Vị thiếu niên này, chớ có nói đại. Hơn nữa châm pháp là dùng để trị bệnh cứu người, người giống như ngươi căn bản không xứng dùng châm."
"Tên ngốc ngươi căn cứ vào đâu?" Hạ Thiên không nhịn được nói: “Xứng dùng châm hay không, ngươi nói không tính ta nói mới tính."
Người đàn ông áo trắng lắc lắc tay áo, vẻ mặt ngạo nghễ, tựa hồ khinh thường nói chuyện với Hạ Thiên, Dư Thiên Hổ đứng bên cạnh, lúc này mới mở miệng giúp hắn giới thiệu: “Vị lão tiên sinh này, các ngươi hẳn đã biết, hắn là tuyệt thế danh y Phương Thiên Tề xuất thân từ Tân Cảng chúng ta, là người sáng lập Tế Thiên Dược, cũng là Phó Hội Trưởng của hiệp hội châm cứu Trung Hoa, là danh y đứng hàng thứ chín trong bảng Tông Sư y học Trung Quốc, đại sư châm cứu đứng hàng thứ bảy trong bảng Châm Kim Cứu thế, Bách Thảo Vương bảng Thức Dược......"
Danh hiệu liên tiếp được báo ra khiến người nghe sửng sốt, đáng tiếc Hạ Thiên nghe xong chỉ muốn ngoáy lỗ tai, A Cửu cũng cảm thấy hơi lạ, bởi vì... mấy cái bảng này nghe qua quê mùa như bảng xếp hạng những kẻ không có bản lãnh từ nơi khỉ ho cò gáy nào đó chui ra.
"Cửu nha đầu, ngươi biết tên ngốc này không?" Hạ Thiên quay đầu hỏi A Cửu.
"Không nhận ra." A Cửu lắc đầu, quả thật chưa từng nghe nói đến người này, chỉ có Tế Thiên Dược là từng nghe đến, nhưng cũng chỉ là tình cờ từng nghe người khác nhắc tới, cũng không có ấn tượng quá sâu đậm.
"Hừ! Đúng là kiến thức hạn hẹp." Phương Thiên Tề lỗ mũi hướng lên trời, ngạo mạn chỉ vào Hạ Thiên: “Nếu như hai người các ngươi cũng là người học y..., không thể chưa đọc luận văn y học do Phương mỗ viết, nhất là phương diện có liên quan đến châm cứu, có thể nói tất cả châm pháp trong nước ngày nay đều được cải tiến dưới sự chỉ đạo của ta. Hai người các ngươi tốt nghiệp viện y học nào, giáo viên hướng dẫn là ai?"
"Chúng ta chưa từng theo học viện y học nào cả, cũng không có cái gọi là giáo viên hướng dẫn." A Cửu cũng thành thật trả lời vấn đề này, châm pháp A Cửu vốn được học từ âm Y môn cùng với Y Tiểu m, quả thật chưa từng đi học.
Mà Hạ Thiên thì càng không cần phải nói nữa, một phần y thuật là kế thừa từ Đại sư phụ Quỷ y Trương Minh Đà của hắn, về phần


Nghịch Thiên Bát Châm


đến bây giờ cũng chỉ có hắn biết, thuộc về tự học không ai có thể dạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận