Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4365: Ngay cả thần mệnh cũng vô thường

“Đám ngu ngốc các ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.” Hạ Thiên biến thành quỷ ảnh, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, rất nhanh đã có người phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mệnh Vô Thường cũng không trông cậy người bên ngoài có thể giết chết được Hạ Thiên, hắn chỉ muốn bọn họ kéo dài thời gian cho mình mà thôi.
Hắn dự định phong ấn khe nứt thời không trước. Bằng không, không biết lúc nào sẽ có người đâm sau lưng hắn nữa.
Chỉ là không đợi hắn ra tay, bên trong khe nứt lại có thêm mấy luồng kiếm mang chém ra.
“Bổn tọa sao có thể để các ngươi trêu đùa chứ?”
Mệnh Vô Thường tức giận không thôi, cảm giác mình giống như bị làm nhục, lạnh lùng nói: “Cách một khe nứt thời không mà muốn giết chết bổn tọa, các ngươi không khỏi quá ngây thơ, coi bổn tọa là bùn nặn sao?”
“Sát Lôi Thần Phong.”
Cơ thể Mệnh Vô Thường nổi lên khí tức màu đen, cả người giống như một ma thần quỷ dị đến từ thiên địa hỗn độn sơ khai.
Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng gảy một ngón tay, một luồng kiếm khí chém ra ngoài.
Bên trên kiếm khí bám mấy trăm quỷ lôi màu đen, trực tiếp chém vỡ kiếm mang, hơn nữa tình thế chẳng những không yếu bớt, ngược lại càng thêm nhanh chóng, chém thẳng vào khe nứt thời không.
Bành.
Một tiếng vang thật lớn vang lên, chỉ thấy khe nứt thời không bắt đầu sụp đổ. Mệnh Vô Thường cười khẩy, đánh ra ba luồng kiếm khí, chém vỡ cái nắp thủy tinh đã bị Hạ Thiên đánh nổ, sau đó bay đến trước mặt Hạ Thiên: “Hạ Thiên, sự kiên nhẫn của bổn tọa đã hết. Ngươi không muốn bị luyện hóa, vậy để bổn tọa đích thân giết ngươi.”
“Ngươi dùng miệng để giết người sao?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Chút trò xiếc đó không giết ta được đâu.” “Ngươi yên tâm đi, bổn tọa tuyệt đối sẽ để cho ngươi chết một cách thống khoái. Ngươi muốn trốn cũng trốn không thoát.” Mệnh Vô Thường một chưởng đập tan hư không xung quanh Hạ Thiên, tạo thành một kết giới định thân, sau đó hai ngón tay điểm vào tim của Hạ Thiên, vô số quỷ lôi màu đen không ngừng lấp lánh, ngay cả phạm vi không gian trăm dặm cũng bị bóp méo theo.
Cả người Mệnh Vô Thường giống như tinh cầu màu đen, tản ra uy áp bành trướng đến kinh khủng, trấn trụ những người xung quanh Dao Trì. Cho dù là ai cũng không cách nào động đậy, càng có người sợ đến thần hồn run rẩy.
“Không hổ danh là Chưởng ti đại nhân của Tiên Luật Ti, có được uy áp kinh khủng như vậy.”
“Sức mạnh này có thể xé rách thiên địa.”
“Nghe nói sát lôi chính là Hồng Mông thanh khí ngưng luyện ra, có năng lượng hủy thiên diệt địa. Quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Chỉ là chúng ta cũng không thể động đậy, có khi nào bị sát lôi ảnh hưởng hay không?”
“Uy áp chấn nhiếp chỉ là nhất thời, chẳng mấy chốc sẽ được giải khai. Một khi giải khai, mọi người sẽ nhanh chóng thoát đi.”
“Cưỡng ép tránh thoát cũng được, nhưng tâm mạch thần hồn cũng sẽ bị hao tổn.”
“Không ổn rồi, sát lôi sắp nổ, bây giờ phải trốn thôi.”
“…”
Đám chuẩn tiên đều sợ hãi, không quan tâm đến tâm thần hao tổn, lập tức thôi động thân pháp mạnh nhất, biến thành từng luồng huyễn ảnh chạy ra khỏi Dao Trì.
Oành.
Một giây sau, không, rất có thể là một phần ngàn giây.
Quỷ lôi màu đen lóe lên bỗng dưng nổ tung, giống như trong tinh không tràn ra những đóa hoa màu đen.
Mỗi một cánh hoa đều ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa.
Toàn bộ Dao Trì, ngoại trừ bên ngoài Quy Nguyên Đỉnh, tất cả đều không kịp đào thoát, bị chấn vỡ, thân hồn câu diệt.
Bên trong hư không cũng nổ tung một khe nứt cực lớn, vô số phong bạo từ bên trong phóng ra ngoài, tứ ngược Dao Trì.
“Ha ha ha ha.” Mệnh Vô Thường nhìn cảnh tượng này, ngược lại cười ha hả: “Hạ Thiên, ngươi lấy cái gì mà đấu với bổn tọa. Toàn bộ liên minh tu tiên, ngoại trừ Thần Hoàng, bổn tọa không sợ bất cứ kẻ nào, cũng không ai có thể sống sót dưới Sát Lôi Thần Phong của ta, ngay cả lão tặc Hồng Vân, Tâm Ma Lão Tổ cũng như vậy, không dám chính diện chống đỡ ta, ngươi tính là cái gì chứ? A…”
Nói được nửa câu, hắn bỗng nhiên im bặt.
Bởi vì Hạ Thiên đã bình yên vô sự xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa còn dùng một ngân châm đâm vào mi tâm của hắn.
“Cười đi? Tại sao lại không cười?” Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững nói: “Chiêu thức vừa rồi của ngươi đúng là còn được một chút. Đáng tiếc ánh mắt của ngươi không lớn, còn sống cũng lãng phí không khí mà thôi. Cho nên ngươi nên đi chết đi.”
Mệnh Vô Thường mở to mắt, không thể tin được: “Không thể nào! Làm sao ngươi có thể trốn được Sát Lôi Thần Phong của ta? Làm sao ngươi có thể giải được định thân kết giới của ta? Làm sao ngươi…”
“Được rồi, tiết kiệm chút nước bọt đi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi không hiểu không có nghĩa là ta không làm được.”
Mệnh Vô Thường còn đang muốn nói tiếp, nhưng Hạ Thiên đã lười nghe.
“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh bởi vì ta dùng chính là châm thứ sáu sau khi cải tiến.”
Hạ Thiên mỉm cười nhìn Mệnh Vô Thường, giọng điệu khá bình thản: ‘Ngươi là người đầu tiên chết dưới châm này của ta. Vừa lúc ta dùng tên của ngươi đặt cho một châm này, Thần Mệnh Vô Thường.”
“Ngay cả thần mệnh cũng vô thường.” Mệnh Vô Thường há to miệng nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, cả người hóa thành quỷ lôi lấp lánh, cháy bùng lên không còn, từ đây biến mất hoàn toàn trên thế gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận