Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2275. Ta là sư phụ của nàng, cũng là chồng của nàng

Món ăn khuya thích hợp nhất dĩ nhiên là đồ nướng, còn giúp mọi người thắt chặt quan hệ. Phát xong tất cả tờ rơi, Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên cùng mấy tình nguyện viên này đi tới một tiệm thịt nướng cũng khá tươm tất.
Nhóm tình nguyện này tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ, đều là sinh viên năm nhất tại một trường đại học gần đó, vừa muốn kiếm chút học phí, tiện thể tuyên truyền việc phân loại rác, nên mới làm tình nguyện viên.
Về phần tại sao lại chọn cái giờ gần nửa đêm này đi tuyên truyền, nguyên nhân chủ yếu là vì ở khu vực quanh đây, thường xuyên có người nửa đêm lén lút bỏ rác lung tung, bọn họ muốn bắt một trường hợp, sau đó tiện thể tuyên truyền luôn.
Sau khi Triệu Thanh Thanh nghe xong, không khỏi sinh lòng cảm khái, không hổ là sinh viên năm nhất đại học, quả nhiên đầy nhiệt tình, dám nghĩ dám làm, cũng không tránh khỏi những điểm đặc trưng của chủ nghĩa lý tưởng, liều mạng y như cô khi còn đi học.
" Thanh Thanh tỷ, không ngờ lại gặp tỷ ở đây." Cô bé con kích động ôm lấy Triệu Thanh Thanh, “Chúng ta từng gặp nhau à."
Cô bé tên Hứa Tiểu Quân này là thủ lĩnh của nhóm, cũng khá xinh đẹp, mặc dù chỉ cao chừng một mét sáu, hình thể cũng tương đối nhỏ nhắn, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự kiên cường, là kiểu em gái ngoài mềm trong cứng điển hình.
Hoạt động tình nguyện lần này là do nàng ấy tổ chức, bốn tình nguyện viên còn lại đều là bạn bè hoặc học chung với cô. Cô gái còn lại tên Vương Diễm, tóc ngắn ngang tai, tướng mạo không xinh đẹp lắm, nhưng nhìn rất thân thiện, ở cùng phòng với Hứa Tiểu Quân.
Ba nam sinh thì đẳng cấp khá khác biệt, không giống như là bạn bè thân thường chơi chung. Ví dụ như, người ngồi bên trái Hứa Tiểu Quân, là một nam sinh cao lớn đẹp trai tên Thái Giai Húc, trong năm người chỉ có hắn mặc trang phục của mình, kiểu dáng trông khá đơn giản, nhưng đều là hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là con nhà có tiền.
Mà nam sinh mập mạp ngồi bên cạnh Vương Diễm, tên Tạ Phi, dù là khí chất hay cách ăn mặc, đều nhìn ra được có chút túng thiếu, biết ngay là thuộc loại con trai cả ngày không ra đường.
Nam sinh cuối cùng tên là Cam Văn Trạch, cao cao gầy teo, thuộc kiểu trầm mặc ít nói. Lúc này Triệu Thanh Thanh cũng nhớ ra cô bé trẻ tuổi này là ai, cười nói: “À, ta nhớ ra rồi, ngươi là em họ ngoại mọt sách của Hứa Kiều Na, tên là Tiểu Quân đúng không, lần trước gặp, ngươi còn đang học lớp mười, trông rất khác so với bộ dáng bây giờ."
"Đúng, là ta, trước kia luôn mang mắt kiếng thật dày, nên chị Kiều Na mới gọi ta là con mọt sách." Hứa Tiểu Quân hưng phấn gật đầu.
"Không phải ngươi đi nước ngoài sao, trở về từ bao giờ vậy, hơn nữa còn..." Triệu Thanh Thanh chỉ chỉ quần áo của Hứa Tiểu Quân, so sánh với Hứa Kiều Na lúc nào cũng ăn mặc chỉn chu và trang điểm diễm lệ, thì Tiểu Quân thật sự là quá bình thường.
"Lớp mười hai có đi du học, nhưng ở nửa năm cảm thấy không hợp nên quay về rồi." Hứa Tiểu Quân cười cười, hơi xấu hổ giải thích: “Thật ra thì cũng do không quen với không khí nước ngoài, sau đó trở về học bổ túc thêm một năm, bây giờ đang là sinh viên trường Bắc Đại.”
"Ái chà, học bổ túc một năm đã có thể thi đậu Bắc Đại, lợi hại thật.” Triệu Thanh Thanh phải than thở: “Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi."
"Ta chỉ là một con mọt sách thôi." Hứa Tiểu Quân không muốn nói về đề tài này quá nhiều, cho nên giơ một ly bia lên, vừa kính Triệu Thanh Thanh vừa cười nói: “Thanh Thanh tỷ, chuyện mới vừa rồi phải cảm ơn ngươi, ngươi mới giỏi đó."
Tửu lượng của Hứa Tiểu Quân cũng không tốt, nhưng lại uống một hơi cạn sạch cốc. "Đừng khách sáo, ta chỉ tiện tay thôi. Các ngươi tự nguyện làm những hoạt động công ích này, mới thật là giỏi."
Triệu Thanh Thanh cũng rất thưởng thức cô em họ này của Hứa Kiều Na, chẳng những tính cách ngay thẳng, vô cùng nhiệt tình, hơn nữa còn lạc quan, rất đáng yêu.
Thái Giai Húc kề sát vào bên tai Hứa Tiểu Quân, khẽ thầm thì: “Tiểu Quân, ngươi thật là bí ẩn, lại còn quen biết với nữ hiệp Thanh Thanh."
"Đây là bạn của chị họ ta, trước kia có gặp mấy lần."
Hứa Tiểu Quân có vẻ hơi phòng bị anh chàng đẹp trai này, không mặn không nhạt trả lời. Thái Giai Húc cười cười, con ngươi quay tròn vài vòng, không biết đang suy nghĩ gì.
" Thanh Thanh tỷ, ngươi thật sự quá lợi hại, người đàn ông mới vừa rồi dữ tợn quá, ta bị dọa tới nỗi không dám thở." Vương Diễm vỗ bộ ngực bằng phẳng của mình, vẫn còn sợ hãi nói: “Ta cũng mời ngươi một ly."
Tên mập Tạ Phi ngồi cạnh cũng rùng mình nói: “Quả thật, hình như người đó còn uống rượu, nếu thật sự đánh nhau, thì chúng ta ắt phải mang vạ."
"Nữ hiệp Thanh Thanh, trước kia ta là người hâm mộ của ngươi, có thể gặp được người thật thế này đúng là đáng mừng." Thái Giai Húc nhịn không được lại năn nỉ Triệu Thanh Thanh: “Mới vừa rồi thân thủ ngươi thật sự quá đẹp, có thể dạy ta không?"
"Vậy ngươi mừng hơi sớm rồi." Hạ Thiên khó chịu nói: “Nàng không rảnh dạy ngươi, cũng không thể dạy ngươi."
"Ngươi có quan hệ gì với nữ hiệp Thanh Thanh?" Thái Giai Húc bất mãn đánh giá Hạ Thiên, nhưng ngay sau đó nhíu mày, “Ngươi có tư cách gì quyết định thay cô ấy."
"Ta là sư phụ của nàng, cũng là chồng của nàng." Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Ngươi nói xem ta có tư cách quyết định thay nàng không."
Mấy người khác liền sững sờ, biểu hiện trên mặt không giống nhau. "Thì ra tin đồn nữ hiệp Thanh Thanh có đối tượng là thật." Vương Diễm không khỏi che miệng hô lên. Tạ mập mạp thì càng hoảng hơn, đến cái lưỡi cũng muốn lè cả ra: “Trời ơi, đất ơi, nữ thần của ta đã có chủ. Chẵng lẽ ta chỉ có thể quen mấy bà già sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận