Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3150: Có việc cũng đừng gọi ta

“Làm càn!”
Dược Vạn Tâm tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên, khiển trách: “Trịnh lão đệ nói thể nào cũng là khôi thủ y giới Nam Cương. Thái độ của ngươi là gì? Ít nhất ngươi cũng nên để người ta nói hết lời, chẳng có chút giáo dưỡng nào cả.”
Sắc mặt của Trịnh Hưởng Sơn cũng không có gì tốt, cũng cảm thấy khó chịu với lời nói kẹp thương đeo gậy của Dược Vạn Tâm, chỉ là ông ta ngại mất hình ảnh, đành phải cố gắng đè nén cơn tức.
“Hôm nay, chúng ta tổ chức đại hội là để chọn ra mấy vị hậu nhân kiệt xuất của giới y học.”
Trịnh Hưởng Sơn không nhanh không chậm nói, từng câu từng chữ đều lọt vào tai của tất cả mọi người: “Chúng ta đến đây cũng không phải giải quyết thù cũ thù mới, cho nên ta mong mọi người kềm chế lại một chút, trước để đại hội diễn ra một cách thuận lợi. Sau khi kết thúc rồi, các ngươi sẽ tự xử lý với nhau. Ta tin rằng, tất cả đều là những người biết nói đạo lý, không phải hạng người hung hăng càn quấy, mọi người cảm thấy như thế nào?”
Trịnh Hưởng Sơn nói, đích thật rất có hơi hướng lấy đại cục làm trọng. Mặc kệ là người Nam Cương hay là người phương Bắc, tất cả đều không khỏi vui lòng phục tùng.
“Trịnh lão đệ là người đề xuất đại hội, ngươi nói như thế nào, lão phu thân là khách từ xa đến, tất nhiên không có ý kiến.” Mặc dù trong lòng Dược Vạn Tâm cảm thấy khó chịu, nhưng cũng biết nếu cứ kiếm chuyện với Hạ Thiên, ông ta sẽ biến thành hạng người hung hăng, càn quấy.
“Hạ tiên sinh, Y tiểu thư, hai người cũng nên thông cảm một chút, lăn lộn trong y giới không hề dễ dàng.” Trịnh Hưởng Sơn khuyên bảo Hạ Thiên và Y Tiểu m: “n oán giữa các ngươi và y giới Nam Bắc, đợi lát nữa, Trịnh mỗ sẽ giúp các ngươi giải quyết thích đáng, như thế nào?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi muốn làm bộ thì cứ làm bộ đi, đừng cứ trong bóng tối giẫm ta và vợ Y Y của ta một cước. Ngươi có tin ta đánh gãy bốn chân của ngươi không?”
Trịnh Hưởng Sơn còn chưa phản ứng gì, Lương Diệu Trúc đã kinh ngạc hỏi: “Bốn chân? Không phải con người chỉ có hai chân thôi sao?”
“Ừm, có ba chân, nhưng bốn chân thì quả thật hiếm thấy.” Hồ Hóa Vũ nói.
Lương Diệu Trúc kịp phản ứng, xấu hổ trừng mắt với Hạ Thiên: “Hai người các ngươi bẩn thỉu quá đi.”
“Bẩn thỉu?” Hồ Hóa Vũ sửng sốt, thấp giọng nói: “Ngươi đang suy nghĩ lung tung gì thế? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện tay chân của vị Trịnh hội trưởng đều là giả sao?”
“Thật ngại quá, là ta bẩn thỉu.” Lương Diệu Trúc ngại ngùng le lưỡi, hai tay đặt lên chân, làm ra vẻ thục nữ.
Trịnh Hưởng Sơn cũng không để ý đến đám người Hạ Thiên nói chuyện: “Đây chỉ là đề nghị của Trịnh mỗ, có nghe theo hay không tùy thuộc vào các ngươi. Đại hội lần này cực kỳ quan trọng, Trịnh mỗ tuyệt không cho phép bất kỳ người nào cản trở.”
“Ngươi đừng nhúc nhích.” Y Tiểu Âm biết tính tình của Hạ Thiên như thế nào, lập tức đưa tay đè hắn xuống, sau đó nói với Trịnh Hưởng Sơn: “Được, nếu Trịnh hội trưởng đã nói như vậy, chúng ta tất nhiên không có ý kiến. Tuy nhiên, nếu có người khiêu khích chúng ta, trách nhiệm này, chúng ta không gánh đâu.”
“Yên tâm đi.” Trịnh Hưởng Sơn biết Y Tiểu Âm đang ra điều kiện: “Chỉ cần các ngươi yên phận một chút, Trịnh mỗ cam đoan trong đại hội tuyệt không có ai gây chuyện với các người. Nếu không, không cần các người ra tay, Trịnh mỗ sẽ giải quyết trước tiên.”
Nói xong, ông ta còn nhướng mày nhìn quét qua hội trường một vòng.
Không còn ai dám có ý kiến. Đám người kêu gào muốn Hạ Thiên và Y Tiểu Âm đẹp mắt vừa rồi đều cúi đầu.
Nam tử tóc dài thấy thời cơ bất ổn, lặng lẽ chuồn đi. Đương nhiên, hắn ta có thể chuồn đi được hay không lại là một chuyện khác.
“Được rồi, đại hội tiến hành như thường lệ.” Con ngươi Trịnh Hưởng Sơn hiện lên ánh sáng phức tạp, lập tức quay sang nói với Hồ Mộc Vũ: “Hồ gia chủ, ngươi nói tiếp đi.”
Trán Hồ Mộc Vũ hiện lên đầy hắc tuyến, thầm nghĩ trong lòng: “Tình huống như thế, ta còn nói tiếp như thế nào được nữa. Cho dù có nói tiếp, ai còn muốn nghe ta nói. Gia chủ ta quá thất bại rồi, đối nội không được, đối ngoại cũng không xong, yếu đến rối tinh rối mù.”
Nhất thời, hắn ta có suy nghĩ muốn từ bỏ. Tuy nhiên, khi hắn ta nghĩ lại tối hôm qua hắn ta đã toàn lực tranh thủ như thế nào, hắn ta lại quyết định tuyệt đối không thể cứ như vậy mà trả lại quyền lực.
“Đối mặt với cao nhân y giới, hậu sinh vãn bối như ta không nên nhiều lời, tránh cho chư vị chán ghét mà vứt bỏ.” Hồ Mộc Vũ thối lui sang bên cạnh: “Tiếp theo, nên giao cho Trịnh hội trưởng chủ trì đại cục.”
Trịnh Hưởng Sơn việc nhân đức không nhường ai, cũng không khách sáo đứng chính giữa, cao giọng nói: “Đại hội y giới lần này là để tuyển ra một vị thần y chân chính, cũng để chọn một số tân tú y giới đến Nguyệt Phương Nguyên hoàn thành một khiêu chiến khó khăn nhất trong lịch sử y giới. Cho nên, chúng ta đấu với nhau cũng không vì thể diện. Đây cũng không phải là cuộc chiến giành vị trí thứ nhất, mà là vì tồn tại của nền y học, vì thiên hạ thương sinh…”
“Đúng là cứ nói nhảm hết bài này đến bài khác.”
Hạ Thiên nghe mấy lời nói suông không có dinh dưỡng như thế chẳng khác nào muốn mạng, đành gối đầu lên đùi Y Tiểu m: “Vợ Y Y, ta ngủ một lát. Nếu không có việc gì, nàng đừng gọi ta dậy. Có việc cũng đừng gọi.”
“Này, ngươi đúng là… tối thiểu cũng nên tôn trọng người khác một chút chứ.” Lương Diệu Trúc bất mãn nói: “Cho dù nhàm chán, ngươi trực tiếp nằm xuống ngủ như thế có chút hơi quá đáng.”
“Ngươi nói sai rồi.” Hạ Thiên nhấc hai chân lên gác lên đùi Lương Diệu Trúc: “Cái này mới gọi là nằm ngủ đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận