Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3438: Nữ nhân, nam nhân có phẩm chất cao nhất trong nhân loại

“Đúng, chính là ta, ta tên Nhiếp Tiểu Lý.”
Nhiếp Tiểu Lý tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn, biểu hiện khá bình tĩnh hỏi lại: “Xin hỏi vị tiểu thư này, ngươi là ai?”
Người đến là một cô gái trẻ tuổi, nhìn không quá hai mươi, vẻ mặt kiêu ngạo quen thói đại tiểu thư, ánh mắt nhìn Nhiếp Tiểu Lý cực kỳ bất thiện.
“Ta tên Nhậm Ngữ Đồng, chắc ngươi cũng biết ta là ai.” Cô gái thu hồi ánh mắt, khinh thường nói: “Ngươi nhìn chẳng xinh đẹp chút nào, dựa vào cái gì mà được đính hôn với Văn Bân?”
Nhiếp Tiểu Lý thở dài, lắc đầu nói: “Thật ngại quá, ta chẳng biết ngươi là ai. Chuyện đính hôn cũng không phải ta có thể quyết định. Nếu ngươi có ý kiến, ngươi có thể đến Chiêm gia, xem bọn họ có thể thay đổi chủ ý hay không. Nếu thành công, ta cũng sẽ cảm ơn ngươi.”
“Hừ, bớt làm bộ đi.” Nhậm Ngữ Đồng lạnh lùng nhìn Nhiếp Tiểu Lý, có chút khinh bỉ nói: “Ta nói cho ngươi biết, người mà Văn Bân thích là ta. Người nên kết hôn với hắn ta cũng phải là ta. Là con tiện hồ ly ngươi câu dẫn hắn ta, dùng quyền thế gia tộc bức Văn Bân không thể không đính hôn với ngươi.”
Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy bất đắc dĩ, cũng lười giải thích: “Ngươi nói vậy thì là vậy đi. Vậy xin hỏi Nhậm tiểu thư, bây giờ ngươi đến là để làm gì?”
“Đương nhiên là đến bảo ngươi cút đi.” Nhậm Ngữ Đồng có chút hùng hổ dọa người, giọng điệu không để thương lượng: “Chiêm Văn Bân là nam nhân có phẩm chất cao nhất, còn ta là nữ nhân có phẩm chất cao nhất trong nhân loại. Hai chúng ta mới là người mà ông trời tác hợp, còn ngươi chỉ là chủng loại thấp kém nhất, hoàn toàn không xứng với Văn Bân. Ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây, đừng dây dưa nữa.”
“Nữ nhân, nam nhân có phẩm chất cao nhất trong nhân loại?” Ninh Thụy Thần nghe được thuyết pháp vô cùng mới lạ, nhịn không được bật cười: “Còn nói người khác thấp kém, chẳng lẽ các ngươi là lợn giống sao? Là một đôi ông trời tạo ra?”
“Ngươi.” Nhậm Ngữ Đồng bị Ninh Thụy Thần chọc giận, chỉ tay vào Ninh Thụy Thần: “Ngươi là ai? Một con chó hoang ở đâu ra, dám sủa loạn với bổn tiểu thư?”
Ninh Thụy Thần thản nhiên nói: “Đúng, ta là chó hoang, vậy ngươi chính là chó trong nhà.”
“Ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Tính tiểu thư của Nhậm Ngữ Đồng trong nháy mắt xông lên, quay đầu nói với bảo tiêu đầu trọc đứng đằng sau: “Ngươi, ném hắn ta ra ngoài cho ta.”
Thân hình bảo tiêu đầu trọc rất lớn, cao ít nhất hai mét, khổ người kinh người. Nghe mệnh lệnh, hắn ta lập tức bước đến trước mặt Ninh Thụy Thần, hai bàn tay như hai cái quạt hương bồ chộp vào bả vai Ninh Thụy Thần.
“Anh rể, cứu ta.” Ninh Thụy Thần giật mình, lập tức núp đằng sau lưng Hạ Thiên.
“Không hứng thú, không cứu.” Hạ Thiên vẫn nằm trên ghế salo, có chút lười nhác bĩu môi: “Mấy thứ ngu ngốc như vậy cũng không đối phó được, tại sao tiểu muội chân dài lại có thứ em trai rác rưởi như ngươi chứ?”
“Không phải chứ? Nói thế nào ta cũng là em vợ của ngươi mà.” Ninh Thụy Thần có chút bất mãn nói.
Nhậm Ngữ Đồng sửng sốt hai ba giây, bỗng nhiên hiểu được ý trong lời nói của Hạ Thiên, không khỏi nổi bão: “Ngươi mắng ai là ngu ngốc chứ?”
“Ai đáp lại thì chính là người đó.” Hạ Thiên cười nói.
Nhậm Ngữ Đồng tức giận đến gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nghiến răng mắng: “Hải hòa thượng, ngươi mau đánh hai người bọn họ một trận cho ta, sau đó ném ra ngoài.”
Bảo tiêu đầu trọc tuân lệnh, lập tức đưa tay ra.
Bốp.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận tiện gạt hai tay của bảo tiêu đầu trọc: “Đừng làm phiền ta, mau cút sang một bên.”
“A!”
Bảo tiêu đầu trọc đau đến rụt tay, không khỏi quay đầu nhìn Nhậm đại tiểu thư.
“Hải hòa thượng, ngươi nhìn ta làm gì, đánh hắn cho ta. Ngươi là phế vật à?” Nhậm Ngữ Đồng nhìn Hạ Thiên có chút chướng mắt, trực tiếp ra lệnh: “Đánh chết, đánh tàn phế cho ta. Có gì bổn tiểu thư sẽ chịu trách nhiệm, không cần ngươi chịu.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, cũng có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Nhậm đại tiểu thư, đây là phòng của ta. Bọn họ là bạn của ta. Ngươi không cảm thấy mình quá đáng sao?”
“Quá đáng cái gì?” Nhậm Ngữ Đồng một chút cũng không cảm thấy bản thân có lỗi: “Bọn họ dám mắng bổn tiểu thư là chó, vậy bọn họ đang sỉ nhục Nhậm gia chúng ta. Vậy thì người đó đáng chết. Nếu ngươi có ý kiến, cũng đừng trách ta đánh ngươi luôn.”
“Ngươi thử một chút đi.” Nhiếp Tiểu Lý nhìn thì yếu đuối, thật ra trong nhu có cương, cũng giống như Tôn Hinh Hinh.
Tôn Hinh Hinh cũng là trong nhu có cương, nhưng nhiều nhất là bảy phần nhu ba phần cương. Nếu chủ ý đã được quyết định, có ngọc thạch câu phần cũng sẽ không thay đổi.
Nhiếp Tiểu Lý lại là cương nhu giao hòa, nhìn giống như yếu đuối dễ khi dễ, thật ra là lười so đo. Có đôi khi cũng sẽ vì cố kỵ lợi ích của người khác mà đưa ra nhượng bộ. Tuy nhiên, cho dù có nhượng bộ, cũng sẽ vì tất cả mà chống cự lại.
Cũng giống như nàng vì gia tộc, đồng ý đính hôn với Chiêm Văn Bân, nhưng cũng không đại diện nàng sẽ tuyệt đối nghe theo Chiêm gia, cũng sẽ không vì thế mà từ bỏ nguyên tắc của mình.
“Ngươi thử xem.” Nhậm Ngữ Đồng hiển nhiên quen thói đại tiểu thư, được nuông chiều thành quen, đã thả rồi sẽ không thu. Tuy nhiên, hoàn khố thì đều là như vậy, không phân biệt nam nữ.
Nàng ta lập tức ra lệnh cho bảo tiêu đầu trọc: “Hải hòa thượng, mau dạy ba người kia một bài học. Tuy nhiên, ngươi nhẹ tay với Nhiếp tiểu thư một chút, đừng đánh vào mặt.”
Bảo tiêu đầu trọc lập tức rống to, chộp tay vào Nhiếp Tiểu Lý trước.
Nhiếp Tiểu Lý đang đứng trước người Hạ Thiên và Ninh Thụy Thần. Mặc dù có chút sợ hãi nhưng cũng không lui lại nửa bước, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bảo tiêu đầu trọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận