Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1572. Ném vào thùng rác

"Ừ, ngươi nghĩ như vậy cũng đúng, tên em trai ngu ngốc của ngươi muốn phi lễ Tiểu muội chân dài, còn ầm ĩ không cho ta ngủ, tâm trạng ta không tốt cho nên tạo tuyết lở chôn luôn em trai ngươi. Ngươi có thể tới tìm ta báo thù bất cứ lúc nào, ta không ngại nha." Hạ Thiên nói với dáng vẻ chẳng hề có chút để ý.
"Tốt, rất tốt!" Hồ Gia Văn cắn răng, "Ta đã thấy rất nhiều kẻ phách lối, nhưng mà phách lối giống như ngươi thì ta mới thấy lần đầu!"
Một giây sau, Hồ Gia Văn vung tay lên: "Lên đi! Tất cả xông lên hết đi, nếu tiểu tử kia nhất quyết ôm lấy việc này, vậy thì đánh hắn thật mạnh vào cho ta, chỉ cần đừng đánh chết là được rồi!"
Hồ Gia Văn hiển nhiên không tin lời nói của Hạ Thiên, đây thật ra cũng rất bình thường, Hạ Thiên nói mình là người tạo ra vụ tuyết lở, còn nói hắn cũng ở trên đỉnh núi tuyết, người bình thường chắc chắn sẽ không có ai tin tưởng.
Lúc này, bất luận là Hồ Gia Văn hay Ninh Trung Khải, ai cũng đều cho rằng Hạ Thiên chỉ muốn làm cho Ninh Nhụy Nhụy vui, cho nên mới ôm chuyện này vào người, mà bây giờ Hồ Gia Văn quyết định muốn cho Hạ Thiên một bài học thật, cũng coi như là một lời cảnh cáo cho Ninh Nhụy Nhụy.
Đám vệ sĩ sau lưng Hồ Gia Văn nhận lệnh lập tức nhào tới Hạ Thiên, mà lúc này Ninh Trung Khải cũng lên tiếng: "Nhụy Nhụy à, sao ngươi lại đi quen biết với mấy tên lôi thôi bừa bãi như vậy chứ? Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, sau này, ngươi nên rời xa cái loại người đó một chút......"
"A!"
"A a!"
Tiếng kêu rên thảm thiết cắt lời của Ninh Trung Khải, Ninh Trung Khải theo bản năng quay đầu nhìn lại, tiếp đó hắn lập tức trợn tròn mắt, vì toàn bộ vệ sĩ do Hồ Gia Văn mang tới đều đang nằm đo ván trên mặt đất.
"Đám người ngu ngốc các ngươi vẫn mãi không phát triển trí thông minh." Hạ Thiên lắc đầu, "Nhất định phải chạy tới đánh nhau với ta, đây không phải muốn ăn đòn sao?"
"Được thôi, rất tốt, không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh! Nhưng ta nói cho ngươi biết, biết đánh nhau cũng không có cái gì ghê gớm...... A!" Hồ Gia Văn còn chưa dứt lời thì đã bị Hạ Thiên đá một cước vào người, cả người ngã trên mặt đất.
"Ừm, vừa rồi ngươi nói là không đánh chết ta, cho nên bây giờ ta cũng không đánh chết ngươi." Hạ Thiên nhìn Hồ Gia Văn lăn lộn trên mặt đất, vừa nói vừa dùng chân giẫm lên trên người hắn.
Răng rắc!
"A......"
Tiếng gãy xương và tiếng kêu thảm thiết xen lẫn cùng một chỗ, không bao lâu thì Hồ Gia Văn đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
Mà đám vệ sĩ ngã trên mặt đất còn chưa kịp bò dậy kia đều đã dâng lên sự sợ hãi tận sâu trong đáy lòng, bởi vì bọn hắn thấy rất rõ ràng, Hạ Thiên đã trực tiếp đạp gãy tay chân của Hồ Gia Văn!
"Ngươi, ngươi dám......" Ninh Trung Khải nhìn Hạ Thiên như nhìn thấy quỷ.
"À, đúng rồi, tên đần nhà ngươi muốn mang đám ngốc này đi hay muốn ta vứt tất cả các ngươi ra ngoài?" Hạ Thiên nhìn Ninh Trung Khải, lười biếng hỏi.
"Ngươi, ngươi chớ làm loạn, ta cho ngươi biết, ta sẽ báo cảnh sát...... A!" Ninh Trung Khải hét thảm một tiếng, sau đó lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
"Đám đần các ngươi thực sự là nói nhảm quá nhiều." Hạ Thiên nói xong lời này thì đột nhiên biến mất.
Một phút sau, Hạ Thiên trở về, mà những người trên mặt đều biến mất.
"Ngươi đưa bọn hắn đi đâu vậy?" Ninh Nhụy Nhụy không khỏi thắc mắc.
"Ném vào thùng rác." Hạ Thiên thuận miệng nói, tiếp đó nhìn về phía A Cửu, "Cửu nha đầu, việc này giải quyết xong chưa? Nếu xong rồi thì ta muốn đi tu luyện với vợ Tiểu Y Y."
"Nè, ai nói với ngươi việc phải giải quyết là cái này hả?" A Cửu tức giận nói: "Ta bảo ngươi tới đây không phải để đánh người."
"Không phải việc này?" Hạ Thiên có chút buồn bực, "Vậy còn chuyện gì nữa chứ?"
Hắn quét nhìn xung quanh một vòng, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Ninh Vọng Hải: "A? Tại sao lão đầu nhà ngươi lại bệnh nữa rồi?"
"Bây giờ ngươi mới phát hiện à?" A Cửu hừ nhẹ một tiếng, "Ninh lão gia tử rõ ràng đã được ngươi chữa khỏi, nhưng bây giờ cơ thể lại xảy ra vấn đề, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Dừng một chút, A Cửu lại nói: "Trước đó ta đã kiểm tra sơ qua, phát hiện tình huống lần này có vẻ không giống với lần trước."
"Ừ, đúng là không giống." Hạ Thiên rất nhanh đưa ra kết luận, "Lần này là bị trúng độc."
"Cái gì? Trúng độc?" Ninh Nhụy Nhụy hoảng hốt, "Cái này, cái này… Sao lại có chuyện này được? Hai ngày nay, ông nội không có tiếp xúc với người khác, sao có thể trúng độc chứ?"
"Tiểu muội chân dài à, ta nói cô ngốc mà cô không chịu tin. Muốn hạ độc người khác rất đơn giản, nếu không phải bây giờ trên người ta không có gì thì ta đã có thể hạ độc lên người cô bất cứ lúc nào rồi." Hạ Thiên lười biếng nói.
"Nhụy Nhụy, muốn hạ độc đúng là không khó, biện pháp thường thấy nhất là động tay động chân trong ăn uống hằng ngày." A Cửu giải thích.
"Hạ thần y, bắt đầu từ trưa hôm nay ta đã cảm giác không thoải mái rồi, cả ngày hôm nay ta chỉ ăn bữa sáng, tiếp đó uống ly trà, giữa trưa chỉ ăn một chút điểm tâm, ngoài ra không còn gì khác." Lúc này Ninh Vọng Hải lên tiếng, khí sắc của hắn không tốt lắm, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà hắn vẫn luôn không lên tiếng.
"Ai chuẩn bị những thứ đó cho ngươi?" Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
"Là một đứa cháu gái của ta, mấy ngày nay nàng đều ở lại đây để chiếu cố ta, người kia rất đáng tin." Ninh Vọng Hải hồi đáp, tiếp đó nhìn vào bên trong hô một câu, "Ngọc Liên, ngươi đi ra đây một chút."
Một người phụ nữ trung niên đi ra từ bên trong, Hạ Thiên thoáng nhìn người nọ một cái, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy: "Tiểu muội chân dài, ta cảm thấy nhân phẩm của cô có vấn đề nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận