Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1641. Tô Bối Bối bỏ chạy

“Lên đi, đánh chết hắn!”
“Đánh chết tên khốn kia!”
“Thật quá quá đáng, dám ghét bỏ Nữ hiệp Thanh Thanh!”
“Mẹ nó, quá đáng lắm rồi đấy, ghét bỏ Nữ hiệp Thanh Thanh cũng thôi đi, lại còn nói Tô tổng của chúng ta là vợ bé của hắn!”
“Đánh, đánh thật mạnh vào!”
Vô số người ở đó hô to, thậm chí có mấy kẻ đã bắt đầu muốn tự ra tay, chẳng qua họ mới đi được vài bước thì đã lập tức đánh trống lui quân, bởi vì họ nhìn thấy mười mấy người xông về phía Hạ Thiên, đang biểu diễn người bay trên không trung.
“Á...” Tiếng kêu thảm thiết vang trời, sau đó những người kia lần lượt ngã xuống đất.
“Thằng ngốc nhà ngươi quả nhiên là muốn ăn đòn.” Hạ Thiên nhìn Bạch Tử Phòng.
“Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, ta là Bạch Tử Phòng, ngươi biết ta là ai không? Nếu ngươi dám động vào ta... Ối!” Bạch Tử Phòng lại bắt đầu nói mấy lời quen thuộc cũ rích kia, nhưng trước mặt Hạ Thiên, mấy lời đó vẫn không có tác dụng gì.
Vì thế, Bạch Tử Phòng còn chưa nói xong, đã bị Hạ Thiên dùng một cước đá bay.
“Kẻ đần ngày càng nhiều.” Hạ Thiên lẩm bẩm một câu, xoay người đi về phía trong tòa nhà Thần Y.
“Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đó cho ta, ngươi chờ đó cho ta...” Phía sau truyền đến giọng nói tràn đầy tức giận của Bạch Tử Phòng, tuy rằng hắn bị ngã một cái thất điên bát đảo, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, vẫn chưa có hôn mê.
“Ta nói này Bạch Tử Phòng, ngươi vẫn nên giữ lại lời đó đi, trở về nhà họ Bạch của ngươi, đừng ở chỗ này làm loạn nữa.” Kiều Đông Hải lắc đầu nói một câu, sau đó ôm Loan Loan đuổi theo Hạ Thiên: “Này, Hạ Thiên, chờ ta.”
“Hạ Thiên?”
“Thì ra người này tên là Hạ Thiên sao?”
“Hình như là vậy, nhưng cái tên đó, ta luôn cảm thấy đã nghe qua ở đâu rồi.”
“Ta cũng cảm thấy hơi quen tai.”
......
Mọi người vây xem cuối cùng cũng xem như đã biết được tên của Hạ Thiên, chẳng qua trong lúc nhất thời, không ai nhớ được hắn rốt cuộc là ai, có mấy người mặc dù cảm thấy cái tên đó rất quen thuộc, nhưng lại không biết đã nhìn thấy hay nghe nhắc đến cái tên này ở đâu.
Trong thời đại có quá nhiều tin tức này, mọi người thực sự rất dễ quên, ngay cả các nhân vật công chúng, một năm hay nửa năm không xuất hiện, về cơ bản sẽ bị mọi người quên, mà Hạ Thiên thực sự không phải nhân vật công chúng, đặc biệt là những năm qua, hồ sơ công khai của hắn ở những nơi khác nhau về cơ bản đã bị Tiểu Yêu Tinh xóa mất, vì vậy thực sự không nhiều người biết hắn.
Nói cho cùng, hiện tại rất nhiều người biết được Hạ Thiên thì cùng lắm cũng chỉ có thể biết được từ những người khác, dưới tình huống đã qua nhiều năm Hạ Thiên chưa từng xuất hiện, còn có thể biết dáng vẻ của hắn, thật sự không nhiều lắm.
Cũng may tập đoàn Thần Y còn có vài người cảm thấy cái tên này quen tai, ở những nơi khác, như bên thành phố Quế, trên cơ bản sẽ không có ai cảm thấy quen tai hết.
Lần này, Hạ Thiên đi thang máy đến thẳng phòng làm việc của Tổng giám đốc trên tầng cao nhất, mà Kiều Đông Hải cũng mang theo bạn gái minh tinh Loan Loan của mình đi theo, chờ ba người đi vào văn phòng Tổng giám đốc, lại phát hiện nơi này có một đại mỹ nữ, nhưng không phải Tô Bối Bối.
“Vợ Tiểu Y Y, Bối nha đầu đâu?” Hạ Thiên buồn bực, đại mỹ nữ này chính là Lam Y Nhân.
Đáng thương cho Kiều Đông Hải vừa mới bước tới một bước, chuẩn bị chào hỏi Lam Y Nhân đã nghe được xưng hô “vợ Tiểu Y Y”, hắn lập tức lui về phía sau một bước.
Một giây trước Kiều Đông Hải còn đang suy nghĩ, tập đoàn Thần Y từ lúc nào lại có một đại mỹ nữ như vậy, hắn còn nghĩ có nên làm quen một chút hay không, nhưng hiện tại hắn đã biết, giống như mười mấy năm trước, ở thành phố Giang Hải này, những mỹ nữ xinh đẹp đến không tưởng nổi đều không thể trêu vào, vì các nàng đều là của Hạ Thiên.
Cũng giống như bây giờ, siêu cấp đại mỹ nữ xa lạ đó là của Hạ Thiên, mà vị Tổng giám đốc xinh đẹp Tô Bối Bối kia rõ ràng cũng thuộc về Hạ Thiên.
“Nàng ấy bỏ chạy rồi.” Lam Y Nhân cảm thấy hơi dở khóc dở cười, Tô Bối Bối đúng là chạy mất, hơn nữa, còn từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
“A, vợ Tiểu Y Y, vậy chúng ta ra ngoài chơi đi, nơi này quá nhàm chán.” Hạ Thiên muốn mang Lam Y Nhân đi, hắn không thích ở lại công ty.
“Chồng, ta không thể đi, Bối Bối nói muốn đi ra ngoài giải trí, bảo ta quản chuyện của công ty trước.” Lam Y Nhân bất đắc dĩ, Tô Bối Bối kia thật sự là bị tên háo sắc chồng nàng dọa chạy mất, nhưng bây giờ, nàng làm thư ký đặc biệt của Tổng giám đốc cần phải giúp quản lý công ty.
Bây giờ, Hạ Thiên có chút buồn bực, Tô Bối Bối bỏ chạy, Lam Y Nhân không thể chơi với hắn, vậy chẳng phải hắn sẽ rất tẻ nhạt sao?
“Kỳ thật, công ty này cũng không có gì phải quản lý đâu.” Hạ Thiên lẩm bẩm: “Dù sao tiền cũng không tiêu hết.”
Vẻ mặt của Loan Loan đứng bên cạnh trở nên cổ quái, Lam Y Nhân cũng cạn lời, chồng nàng đừng bảo là muốn ném công ty sang một bên mặc kệ đó chứ?
“Vợ Tiểu Y Y, hay chúng ta bán công ty đi.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Như vậy nàng không cần phải làm việc nữa.”
“Chồng, cho dù muốn bán, anh cũng phải đợi Bối Bối trở về chứ.” Lam Y Nhân dở khóc dở cười: “Hơn nữa, cho dù anh không muốn ta làm việc thì cũng không cần phải bán công ty, anh có thể bảo ta từ chức mà.”
“Cũng đúng, vợ Tiểu Y Y, nàng mau từ chức đi.” Hạ Thiên ngay lập tức nói.
“Nhưng ta không muốn từ chức!” Lam Y Nhân trao cho Hạ Thiên một cái liếc âu yếm.
“A, vợ Tiểu Y Y, nàng có thể bỏ mặc công việc ở đây, không sao đâu, dù sao ta mới là ông chủ lớn.” Hạ Thiên ngay lập tức nảy ra một ý tưởng mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận