Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4013: Hạ Thiên, ngươi thua rồi

Âm Thế Cực lạnh lùng nói: “Thật ra, ban đầu ta cứu Long Ứng Hoàng cũng vì Cực Tiên Lệnh trên người ông ta. Bây giờ nó đã bị ngươi chiếm, đương nhiên ta phải hỏi ngươi rồi.”
Hạ Thiên cười nói: “Thật ngại quá, hai miếng trong tay ngươi, ta cũng muốn.”
“Ngươi muốn vào Cực Tiên mộ?”
Gương mặt âm Thế Cực hiện lên sự khinh thường: “Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh đó. Chi bằng đưa Cực Tiên Lệnh cho ta, dựa vào ta đổi lấy một ít chỗ tốt.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nhẹ nhàng nói: “Có bản lãnh hay không, dùng miệng nói không tính, đánh một trận mới biết được.”
Nói xong, hắn lại bồi thêm một câu: “Tốt nhất ngươi nên có chiêu thức nào khác mạnh hơn lão cá chạch kia một chút. Bằng không, sẽ không thú vị đâu.”
“Ta đại khái biết được vì sao ngươi lại tự đại đến như vậy.”
Âm Thế Cực lạnh lùng nhìn cơ thể tàn phế của Long gia lão tổ, có chút cảm khái: “Ngươi dường như có khả năng lừa gạt cùng thân pháp tốt. Khi ngươi chiến đấu với người khác, ngươi vừa bày ra cạm bẫy khiến người khác sinh ra ngộ phán vừa dùng thân pháp cao minh của mình ẩn núp, sau đó từ trong bóng tối đánh lén, một kích tất trúng.”
Hạ Thiên có chút không được kiên nhẫn: “Muốn đánh thì đánh, nói lời vô dụng làm gì.”
“Tuy nhiên, thái độ của ngươi như thế chẳng có tác dụng đối với ta.”
Âm Thế Cực chắp hai tay sau lưng, bày ra tư thái cao nhân: “Bởi vì ta là ma tộc, cơ thể vô hình, ngươi đánh lén cũng vô dụng thôi.”
“Thôi đừng chém gió nữa.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Lục Ma Đài của ngươi ở bên ngoài cũng bị ta xử lý như thường.”
“Đừng đánh đồng ta với bọn họ.”
Âm Thế Cực có chút căm ghét nói: “Bọn họ ra bên ngoài, chính là phế bỏ cơ thể thiên ma tự nhiên, tất nhiên sẽ bị ngươi lợi dụng. Còn ta, sau khi sinh ra vẫn ở bên trong giới, ngày đêm hấp thu linh khí, cách cơ thể chân ma chỉ có một bước.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ta lười quan tâm ngươi là chân ma hay giả ma, ta chỉ hỏi một câu, ngươi đánh hay không?”
“Cho ngươi thể diện mà ngươi không cần.”
Ánh mắt âm Thế Cực tràn ngập sát ý: “Ban đầu, ta nể mặt Tô cung chủ, muốn tha cho ngươi một mạng. Đáng tiếc ngươi lại không biết trân quý, vậy thì ngươi cũng đừng trách ta.”
“Thật sao?”
Hạ Thiên thành thật nói: “Ta không cần ai nể mặt cả. Từ trước đến nay, ta luôn là người biết nói lý. Bây giờ ngươi đưa Cực Tiên Lệnh cho ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Làm càn.”
Âm Thế Cực bị Hạ Thiên chọc giận.
Lập tức một chưởng vỗ tới.
Oành.
Lôi ý vang lên, trong phạm vi vài dặm trong nháy mắt bị bao phủ, cơ thể tàn phế của Long gia lão tổ chịu không nổi áp lực, nhanh chóng vỡ vụn.
“Hừ, ta biết ngươi sẽ tránh mà.”
Lãnh mâu âm Thế Cực khẽ động, nắm được tung tích của Hạ Thiên, lập tức vọt đến: “Hiện hình cho ta.”
“Sao?”
Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự nghi ngờ nhưng rất nhanh thân hình lại biến mất.
“Vô dụng thôi.”
Âm Thế Cực hừ nhẹ một tiếng: “Thân pháp của ngươi thật ra rất tinh diệu nhưng ngươi sử dụng lại quá thô ráp, giống như không dồn hết tâm tư của mình cho nó.”
Hạ Thiên có chút không hiểu: “Chỉ là thân pháp thôi mà, sử dụng còn cần tâm tư gì chứ.”
“Chính là nó.”
Âm Thế Cực cười nói: “Ngươi chính là lợn rừng không ăn được gạo hảo hạng. Có cho ngươi công pháp lợi hại hơn nữa, ngươi cũng không biết sử dụng, chỉ dùng nó dựa vào bản năng, đúng là lãng phí. Ngươi hiểu được tinh diệu của thân pháp sao? Ngươi có biết đại đạo võ công sao? Ngươi cái gì cũng không biết, chỉ dùng linh tinh, chẳng khác nào mãng phu.”
Hạ Thiên hiển nhiên không tán đồng quan điểm này. Hắn lười biếng nói: “Võ công cũng được, thân pháp cũng được, hay cái gì khác cũng được, có thể sử dụng là được, những thứ khác chỉ là nhảm nhí.”
“Quả nhiên là đàn gảy tai trâu.”
Âm Thế Cực nghe Hạ Thiên nói, lại càng thêm khinh thường: “Người như ngươi lại có thể sống đến bây giờ, thật đúng là kỳ tích. Long Ứng Hoàng quả nhiên già nên hồ đồ, công lực thoái hóa đến nước này, ngay cả một tiểu nhân vật như ngươi cũng không đánh lại.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi nói đến nghiện à? Ngươi có muốn đánh nữa không?”
“Hừ, chiêu thức của ngươi ta đã nhìn thấu. Bây giờ ta sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.” âm Thế Cực lạnh nhạt nói.
Hạ Thiên cũng mỉm cười: “Thật ra ta cũng nhìn thấu chiêu thức của ngươi, chưởng lực của ngươi cũng vô dụng đối với ta.”
“Vậy chúng ta so tài xem thực hư như thế nào.”
Sắc mặt âm Thế Cực lạnh lại, đáy mắt không hề che giấu sát khí, thân hình hóa thành tàn ảnh đưa tay chụp về phía ngực Hạ Thiên.
Một chưởng nhẹ nhàng như gió.
Chưởng phong đến, ngay cả không khí cũng bị đánh nát.
Mơ hồ còn có âm thanh phong lôi chiến minh.
Ngay cả Hạ Thiên dường như cũng bị uy thế đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh hãi, không thể động đậy.
“Ngươi đừng hòng né tránh.”
Âm Thế Cực mỉm cười, gương mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Quên nói cho ngươi biết, Tam Phân Kiếp Ý của ta có công hiệu chấn nhiếp tinh thần. Chỉ cần ngươi bị chưởng phong bao phủ, ngươi sẽ không có khả năng cử động được.”
Oành.
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của hắn ta thừa cơ đánh trúng Hạ Thiên.
Một luồng khí kình như phong lôi rót toàn bộ vào cơ thể Hạ Thiên, sau đó ầm ầm nổ tung.
Chỉ thấy sắc mặt Hạ Thiên thay đổi, há miệng phun ra một ngụm máu.
“Hạ Thiên, ngươi thua rồi.”
Âm Thế Cực khẽ hừ một tiếng, lộ ra biểu hiện ngạo nghễ: “Lần này ta đã hạ thủ lưu tình. Nếu không, ngươi đã chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận