Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3846: Hắn là quỷ

“Hạ, Hạ Thiên?”
Mã Hiểu Thần phát hiện đám người Hoa hội trưởng có gì đó là lạ, lập tức quay đầu lại, không khỏi bị dọa đến hồn phi phách tán.
Bành.
Tiếp theo, nàng ta tiện tay đóng cửa lại, thậm chí còn quay người đè vào cánh cửa, hoảng hốt nhìn đám người Hoa hội trưởng: “Vừa rồi là ta bị hoa mắt sao?”
“Là hoa mắt?” Nam nhân che mặt lắp bắp trả lời.
Tô Mộng Lệ núp ở đằng sau cùng, mỉm cười không nói gì.
Hoa hội trưởng có chút do dự nhưng vẫn cắn răng nói: “Mau mở cửa ra. Cho dù là Hạ Thiên thì làm sao? Hoa mỗ ta cũng không sợ hắn.”
“Đừng, đừng mở ra.” Lúc này, Mã Hiểu Thần đã quá sợ hãi, không còn kiên định như trước đó.
Hạ Thiên quá kinh khủng. Bất luận dùng thủ đoạn như thế nào, bất luận nàng ta mưu đồ ra sao cũng không cách nào giết được hắn.
Hoặc có thể nói hắn đã chết từ lâu, bây giờ là quỷ hồn.
Đúng, hắn chính là quỷ.
“Hắn không phải người, tuyệt đối không phải người. Hắn là quỷ.” Thần trí của Mã Hiểu Thần có chút hỏng mất: “Mở cửa ra sẽ chết. Chúng ta sẽ chết hết. Hắn đến là để lấy mạng chúng ta.”
Tô Mộng Lệ nhịn không được liền châm chọc: “Bộ dạng của ngươi bây giờ mới giống quỷ. Vừa rồi, ngươi không phải hận Hạ Thiên đến nghiến răng nghiến lợi, nói hắn chắc chắn sẽ phải chết sao? Tại sao bây giờ nhìn thấy hắn, ngươi lại bị dọa đến thành bộ dạng như quỷ thế này.”
“Ngươi, ngươi…” Mã Hiểu Thần chỉ vào Tô Mộng Lệ, há miệng muốn mắng nàng, kết quả mắt lại trợn tròn, cơ thể không ngăn được sự run rẩy.
Hoa hội trưởng nhìn không nổi nữa, vọt thẳng đến nói với nam nhân che mặt: “Lão Phong, mau mở cửa ra.”
“Rõ.” Nam nhân che mặt lập tức đẩy Mã Hiểu Thần đang chặn cửa ra, một tay kéo mạnh cánh cửa.
Ngoài cửa vẫn có người như cũ.
Nhưng lần này không phải Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy mà là mấy nam nhân xa lạ, tất cả đều mặc áo bào trắng, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
“Các ngươi là ai?” Nam nhân che mặt thoáng thở phào một hơi, lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi không biết đây là biệt thự tư nhân sao? Mau biến ra ngoài cho ta.”
Người dẫn đầu lặng lẽ quét mặt nhìn hắn ta một cái, sau đó nhìn những người khác: “Người khống chế Bạch Thiên Hào là các ngươi sao?”
Nam nhân che mặt biến sắc, gào to: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ta lặp lại lần nữa, mau cút ngay cho ta. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Bành.
Đối phương tiện tay ném một vật vào bên trong cửa, sắc mặt bất thiện: “Người này, chắc hẳn các ngươi nhận ra chứ?”
“Đây là…” Nam nhân che mặt nhìn thấy đồ được ném qua, không khỏi giật mình.
Mã Hiểu Thần cũng giật mình, sau khi nhìn kỹ lại thì hét ầm lên: “A, A Hào?”
“Bạch Thiên Hào?” Hoa hội trưởng cau mày, trong lòng dâng lên một sự nghi hoặc không cách nào nói rõ. Vụ nổ vừa rồi quả thật đã phát sinh, cho dù Hạ Thiên không bị nổ chết thì thôi, nhưng tại sao ngay cả Bạch Thiên Hào cũng không bị nổ chết?
Chẳng lẽ uy lực của vân lôi và thần hỏa đã yếu đến tình trạng như thế?
Điều làm cho hắn ta không thể nào hiểu được chính là hắn ta biết người đang đứng trước cửa. Người này chính là Đường chủ Đại Thiên Thu Võ Tông Đường phái Tuyết Sơn.
Đương nhiên, đối phương cũng biết hắn ta. Chỉ là bây giờ hắn ta đang dịch dung, đối phương còn chưa nhận ra mà thôi.
Làm sao Đại Thiên Thu tìm được đến chỗ này, hắn ta thật sự trăm mối vẫn không có cách giải.
“Đại, đại tẩu, hội trưởng, mau cứu… cứu ta.” Bạch Thiên Hào nói xong, lập tức ngất đi.
“Nhận ra thì tốt.” Ánh mắt Đại Thiên Thu lạnh lại, cất bước vào bên trong cánh cửa, đệ tử mặc áo bào trắng lập tức bao vây kín cổng.
Nam nhân che mặt cảm giác kẻ đến không thiện: “Cho dù biết thì như thế nào?”
“Thế nào?” Đại Thiên Thu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta, quát lớn: “Chính người này giở trò gian, lừa hai đệ tử tiền tiêu của ta tiến vào biệt thự, kết quả bị nổ chết. Còn ông ta thì núp dưới gầm xe đánh lừa mọi người, rồi chạy đến đây thả bom.”
Mã Hiểu Thần nghe xong, lúc này ngẩn cả người: “Chỉ có biệt thử nổ thôi sao?”
Điều này nói rõ Bạch Thiên Hào đã sớm biết kế hoạch của nàng ta, sau đó man thiên quá hải, lại còn thành công. Chỉ cần tranh thủ chút thời gian, nói không chừng còn có thể nổ chết bọn họ. Đáng tiếc lại bị Đại Thiên Thu bắt được, sau đó đánh bất tỉnh.
“Ngươi là ai?” Mã Hiểu Thần khôi phục lại dũng khí, lên tiếng chất vấn: “Có phải ngươi là đồng bọn họ của Hạ Thiên hay không? Hạ Thiên có phải chưa chết hay không?”
Đại Thiên Thu cau mày, nhịn không được mắng to: “Ngươi thì tính là cái gì? Ngươi có tư cách gì mà tra hỏi ta? Còn nữa, Hạ Thiên chết hay không, không phải ta mới là người hỏi các ngươi sao?”
Mã Hiểu Thần có chút ngoài ý muốn: “Ngươi không phải người của Hạ Thiên sao? Vậy ngươi đi tìm hắn đi. Hai đệ tử của ngươi chết rồi nhưng liên quan gì đến ta. Các ngươi làm thịt Bạch Thiên Hào không được sao?”
Đại Thiên Thu cười lạnh: “Bạch Thiên Hào vừa rồi đã khai, mọi chuyện đều do các ngươi sai ông ta làm.”
“Là ta chỉ điểm đấy, thì sao?” Mã Hiểu Thần dần dần không sợ nữa, cơn điên lại xông lên: “Ta thiết lập cạm bẫy là dùng để đối phó Hạ Thiên, thuận tiện thu thập Bạch Thiên Hào luôn. Các ngươi chết là lỗi của các ngươi. Nếu các ngươi không phái người đi theo Bạch Thiên Hào, làm sao lại chết chứ?”
Đại Thiên Thu nghe nữ nhân kia nói xong, không khỏi ngẩn ra. Nhưng những thứ này không phải trọng điểm.
“Bà mập thối kia, ngươi câm miệng cho ta. Ta không rảnh nói nhảm với ngươi.” Đại Thiên Thu trừng mắt nhìn nữ nhân mập, sau đó quay sang nhìn Hoa hội trưởng và nam nhân che mặt: “Ta tìm các ngươi chỉ muốn biết hai chuyện.”
Hỏa khí nam nhân che mặt bốc lên: “Con mẹ nó, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì mà hỏi chúng ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận