Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2174. Đánh cược

Phía trên vùng biển quốc tế, một chiếc du thuyền sang trọng đang lướt đi đều đặn, đã hai ba ngày đi trên biển chẳng có mục đích nhưng mà người trên thuyền cũng không để ý điều này, vẫn mở tiệc như cũ, chơi rất sung sướng. Đây là một chiếc du thuyền tư nhân, người sở hữu là một nhà giàu nổi danh ở kinh đô, vì ăn mừng sinh nhật hai mươi hai tuổi nên con trai hắn đã trực tiếp mời một đám bạn bè xấu, lại thuê hai mươi ba mươi người mẫu mới vào nghề cùng nhau ăn chơi sa đọa trên biển.
Ở nơi này, bọn hắn không cần lo rằng sẽ bị đám nhà báo chụp lén, cũng không cần lo về vấn đề an toàn, chỉ cần thả lỏng tinh thần vui chơi là được rồi. Chỉ là trên thuyền có một nữ nhân trẻ tuổi rất không hòa đồng, mấy ngày nay chỉ làm một người rầu rĩ không vui mà đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn mặt biển yên tĩnh, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Nữ nhân này để tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt tương đối trắng, mặc dù chỉ mặc quần áo rất bình thường, nhưng vẫn nhìn ra được dáng người rất tốt, mấu chốt là nhìn qua tuổi cũng không lớn, so với nhóm người gọi là người mẫu đang xoay eo xoay mông thì tốt hơn nhiều lắm.
“Nàng ta sao thế?” Ở nơi xa, một phú gia công tử mặc quần rộng liếc nữ nhân kia, hỏi người bạn bên cạnh.
“Không biết, tất cả mọi người đến chơi rất vui, không ai trêu chọc nàng.” Trong đó một người trẻ tuổi có bím tóc bẩn nhún vai, trả lời, “Ta nói Thẩm Đại thiếu, nữ nhân này tuyệt đối không hoà đồng, ngươi mang nàng ta lên đây làm gì?”
“Tại sao phải mang theo nàng ta?” Một nam nhân trẻ tuổi tóc dài bay theo gió có thể gọi là tiểu thịt tươi (là ngôn ngữ mạng dùng chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex)) vỗ vỗ vào bụng của mình, hèn mọn nói: “Không phải là Thẩm Đại thiếu định chơi nàng ta sao?”
“Nàng ta không phải do ta mang tới, cũng không phải do ta gọi.” Thẩm Đại thiếu lấy ra một chai bia, nằm ở trên ghế, hơi tiếc nuối nói: “Là lão gia tử nhà ta gọi điện thoại tới, bảo ta mang nàng ta theo. Các ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên nàng ta, chắc có chút lai lịch.”
Nam nhân thắt bím tóc dùng ánh mắt bẩn thỉu, ngắm mông eo hình vòng cung có thể nói là hoàn mỹ của nữ nhân kia, cảm thấy nóng hừng hực: “Nữ nhân này có lai lịch gì?”
“Cái này ta không hỏi, nhưng có thể làm cho lão gia tử nhà ta tự mình gọi điện thoại tới, chắc là thiên kim tiểu thư nhà ai đó.” Thẩm Đại thiếu cười như không cười nhìn đồng bạn, nói: “Mấy người các ngươi chớ làm loạn, xảy ra chuyện thì ta không chịu trách nhiệm.”
“Một nữ nhân mà thôi, chơi nàng ta thì thế nào, sao có thể xảy ra chuyện gì được.” Tiểu thịt tươi tóc dài không cho là đúng xì một tiếng: “Nơi này chính là ở trên biển, nàng ta còn có thể bay lên trời hay sao?”
“Vậy ngươi định đi xử lý nàng đi?” Nam nhân thắt tóc bím cười hắc hắc, đưa mắt nhìn tiểu thịt tươi tóc dài: “Chơi xong, cho tiểu đệ xin dùng ké.”
“Loại người như nữ nhân này, nhìn qua thì rất lạnh lùng, không chừng trong lòng rất lẳng lơ đê tiện thì sao.” Từ trước đến nay, nam nhân tóc dài thấy mình đẹp trai đến kinh thiên động địa, bình thường chỉ cần nhẹ nhàng nở nụ cười thì đã có nữ nhân nguyện ý rụng trứng ngay tại chỗ vì hắn, tuyệt đối không cô nàng nào hắn không cua được
“Trong xã hội hiện tại, còn nhiều rất nhiều loại nữ nhân như thế. Ta chỉ cần ngoắc ngón tay là sẽ giải quyết được.”
“Ngươi chắc chắn chứ?” Thẩm Đại thiếu nhíu mày cười cười: “Ta thấy nữ nhân kia không đơn giản, trong mắt như không có mấy người như chúng ta vậy, tương đối cao lãnh.”
Ngược lại nam nhân thắt bím tóc cảm thấy có khả năng, gật đầu nói: “Lạc thiếu không phải là người bình thường, từng ăn qua thấy qua, hắn nhờ vào gương mặt của mình, tuyệt đối có thể tán được nữ nhân ở mọi lứa tuổi trong nháy mắt.”
“Thẩm Đại thiếu, không thì chúng ta đánh cược đi?” Nam nhân tóc dài vẫy vẫy vài sợi tóc bên tai, cười nhẹ nói: “Trong vòng ba phút, ta sẽ làm cho nữ nhân kia khăng khăng làm mọi thứ vì ta.”
Thẩm Đại thiếu có hứng thú: “A, đánh cược gì đây?”
“Nếu như ta thành công, ngươi cho ta mượn chiếc siêu xe ngươi vừa mua chơi một tháng.” Nam nhân tóc dài hưng phấn nói.
“Cho ngươi mượn chơi thì rất chán.” Thẩm Đại thiếu vừa cười vừa nói: “Nếu ngươi thật sự thành công, chiếc xe kia trực tiếp cho ngươi. Nhưng nếu ngươi thua thì sao?”
Trên gương mặt tuấn tú của nam nhân tóc dài lộ ra chút giảo hoạt: “Không phải Thẩm Đại thiếu vẫn muốn bảo vật gia truyền nhà ta sao?”
Thẩm Đại thiếu có chút nghi ngờ nói: “Trước đó vật này ta bỏ tiền mua, người trong nhà ngươi không dám bán. Ngươi xác định ngươi có thể làm chủ?”
“Cái này thì có gì mà không làm chủ được.” Nam nhân tóc dài không quan tâm nói: “Cùng lắm thì ta trực tiếp trộm lấy, người trong nhà sẽ không làm gì ta.”
“Vậy thì thành giao.” Thẩm Đại thiếu tương đối hài lòng với việc đánh cược này.
Nam nhân tóc dài lấy hai ly đế cao, đổ vào loại rượu thượng hạng, một tay cầm một ly, chầm chậm đi tới nữ nhân ở đầu thuyền.
“Mỹ nữ ở đầu thuyền có gió thổi lâu như vậy, uống chén rượu làm ấm cơ thể có được không?” Nam nhân tóc dài dựa nhẹ vào lan can, lộ ra nụ cười tự nhận là hoàn mỹ, đây chính là vũ khí lớn nhất lúc hắn tán gái.
Nữ nhân tóc ngắn chưa từng nhìn hắn, chỉ nói một chữ: “Cút.”
“Đừng tuyệt tình như vậy chứ, ta chỉ đang quan tâm ngươi.” Lông mày của nam nhân tóc dài hơi nhăn lại, rất nhanh đã khôi phục vẻ tự nhiên: “Có phải có chuyện phiền lòng hay không? Nhìn dáng vẻ của ngươi, có lẽ còn đang học đại học? Có phải lúc yêu nhau xảy ra vấn đề hay không? Nếu như không ngại, có thể nói với ta...”
“Bảo ngươi cút mà ngươi không nghe thấy sao?” Nữ nhân tóc ngắn lạnh lùng lườm nam nhân tóc dài.
Hắn bị ánh mắt này làm cho toàn thân lạnh lẽo, cảm thấy máu như bị đông lại trong nháy mắt, sau đó lấy lại thấy mình bị một nữ nhân hù ngã mà xấu hổ giận dữ, quát mắng: “Mẹ nó, đừng có vẻ mặt không biết xấu hổ như vậy. Ngươi có biết ta là ai hay không? Mà dám nói chuyện với ta như thế!”
“Vậy ngươi nói một chút ngươi là ai?” Nữ nhân tóc ngắn cất điện thoại đang chụp hình, ôm cánh tay cười lạnh hỏi.
“Ta chính là Lạc Ngọc Minh của nhà họ Lạc ở Kinh thành!” Mặt nam nhân tóc dài tràn đầy vẻ giận dữ, giống như tăng thêm lòng dũng cảm cho mình mà quát: “Bản thiếu coi trọng ngươi là ban phước cho ngươi, mẹ nó còn dám đùa bỡn với ta, chán sống đúng không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận