Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3131: Ngươi cũng không được nhúc nhích

“Y tỷ tỷ, bên ngoài có người mắng ngươi kìa.”
Lương Diệu Trúc đang ăn, vô thức muốn gác đũa: “Ta đi dạy cho người này một bài học.”
“Không cần để ý đến, ngươi cứ yên tâm ăn mì là được.” Y Tiểu Âm vô cùng bình tĩnh. Nàng đã quá quen thuộc với chuyện này. Từ lúc xuất đạo, nàng đã bắt đầu bị ăn mắng, có người mắng nàng y thuật không cao, cũng có người mắng nàng dựa vào sắc đẹp mua vui cho người khác, càng có người thậm chí nói xấu nàng xem mạng người như cỏ rác.
Ban đầu, nàng còn tức giận bất bình, thậm chí còn cùng với A Cửu lý luận với người khác.
Về sau nàng phát hiện, nàng làm như vậy chẳng có lợi ích gì cả, chỉ tổ làm hỏng tâm trạng của mình.
Theo như Hạ Thiên nói, ngu ngốc thì chính là ngu ngốc, người bình thường không thể câu thông cùng ngu ngốc.
“Y Tiểu m, ta biết ngươi ở bên trong, tại sao ngươi không dám trả lời?”
“Ngươi có bản lãnh trị bệnh cho người chết, vì sao lại không ra?”
“m Y Môn các ngươi tạo nghiệt, đừng tưởng rằng chỉnh đốn và cải cách thì xong việc, ngươi nhất định phải trả lại mạng cho vợ của ta.”
“…”
Người bên ngoài càng mắng càng hung, thậm chí còn đưa đến không ít người xem náo nhiệt, cảm thấy hứng thú với nội dung lời nói của người này, không khỏi bàn tán hào hứng cả lên.
“Y tỷ tỷ, người này mắng khó nghe quá.” Dù sao tuổi của Lương Diệu Trúc cũng vẫn còn nhỏ, còn không thể nào chịu được mấy lời nhục mạ như thế này. Mặc dù người bị mắng không phải nàng, nhưng nàng vẫn tức giận không thôi.
Biểu hiện của Y Tiểu Âm vẫn lạnh nhạt như cũ: “Mì vẫn còn nóng, ngươi nên ăn cho xong đi, lạnh sẽ ăn không ngon đâu. Người kia muốn mắng thì cứ để hắn ta mắng, không để ý đến là được. Nếu ngươi phản ứng hắn ta, hắn ta sẽ càng thêm hăng hái, cho nên, ngươi đừng có nhúc nhích.”
Lại quay sang nói với Hạ Thiên: “Ngươi cũng không được nhúc nhích.”
“Vợ Y Y, nàng yên tâm đi, ta sẽ không động đâu.” Hạ Thiên mỉm cười: “Vì loại ngu ngốc đó không đáng cô phụ món ăn ngon trước mặt, nàng nói có đúng không?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng tiếng quát mắng bên ngoài chợt dừng lại, tiếng huyên náo bỗng nhiên lớn lên.
Lương Diệu Trúc vẫn không nhịn được hiếu kỳ, gắp hai ba gắp xong bát mì, sau đó gác đũa lao ra ngoài xem tình huống.
Lúc này, ngoài cửa ít nhất tập trung một hai trăm người, trong đó có bảy tám thanh niên nam tử đứng hàng trước nhất. Một đại hán râu quai nón giang rộng hai chân trừng mắt nhìn căn phòng, đáng tiếc chỉ há mồm không phát ra được âm thanh nào.
Đại hán râu quai nón mở to mắt, đưa tay che miệng của mình. Đáng tiếc, răng trong miệng bắt đầu rơi xuống, miệng không gừng phun máu ra ngoài.
“Đại ca, ngươi sao vậy? Ngươi nói chuyện đi chứ?” Mấy nam nhân đi theo đằng sau nam nhân râu quai nón luống cuống cả lên, vội tiến lên đỡ lấy hắn ta.
Một thanh niên phẫn nộ quát: “Nhất định là nữ nhân bên trong giở trò quỷ. Để ta đi bắt nàng ta… A!”
Lời còn chưa dứt, hắn ta cảm thấy hai chân mềm nhũn, cơ thể ngã xuống đất. Hắn ta phát hiện xương cốt toàn thân của mình mềm như bông, không cách nào đứng thẳng.
“Nhị ca, ngươi sao vậy? Ngươi nói chuyện đi chứ?” Lập tức có người đến đỡ hắn ta dậy.
“Tam ca, ngươi thế nào? Ngươi nói chuyện đi.”
“Tứ ca…”
Rất nhanh, mấy người mắng Y Tiểu Âm đều ngã xuống đất. Mặc dù tất cả đều có những triệu chứng khác nhau nhưng có một đặc điểm giống nhau, chính là không thể nói chuyện, cũng không thể động đậy.
Cảnh tượng này dọa người chung quanh không nhẹ, tất cả đều bỏ chạy tứ tán.
Đương nhiên, trong số người vây xem cũng có người gan lớn, lập tức tiến lên kiểm tra cho những người kia. Kết quả kiểm tra cả nửa ngày cũng không nhìn ra được rốt cuộc những người kia bị cái gì.
Bị bệnh thì không giống, hoàn toàn không tìm thấy nguyên nhân gây bệnh, cũng không biết là bị bệnh gì.
Bị người ta ám toán, không tìm thấy chứng cứ. Trên người bọn họ không có dấu vết bị tập kích.
Lương Diệu Trúc là người nổi bật nhất trong cổ y, trong đầu lập tức dâng lên một suy nghĩ, hoài nghi những người này rất có thể bị trúng cổ, vì thế nàng cũng tiến lên kiểm tra tình huống của những người kia.
“A?”
Lương Diệu Trúc kiểm tra xong, không khỏi càng nghi ngờ hơn. Mấy người kia quả thật có bệnh nhẹ, nhưng không liên quan đến thảm trạng bây giờ, đồng thời cũng không trúng cổ. Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Càng quỷ dị hơn chính là, mặc dù những người này nhìn rất thảm nhưng lại không trí mạng.
“Chẳng lẽ do Y tỷ tỷ ra tay?” Lương Diệu Trúc nghĩ đến một khả năng, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Y tỷ tỷ tuyệt đối không phải người như vậy. Chẳng lẽ Hạ Thiên ra tay? Hắn có bản lãnh này sao? Không thể nào, nhất định không phải hắn.”
Rất nhanh, hiệp hội y giới phái người đến khiêng những người này đi.
Lương Diệu Trúc vừa suy nghĩ vừa bước vào phòng. Lúc này, Hạ Thiên và Y Tiểu Âm cũng đã ăn mì xong, đang uống trà.
“Y tỷ tỷ, vừa rồi là ngươi ra tay sao?” Lương Diệu Trúc nhịn không được liền hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Y Tiểu Âm nghe xong, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Hạ Thiên.
“Vợ Y Y, nàng đừng nhìn ta, chẳng liên quan gì đến ta đâu.” Hạ Thiên mỉm cười, lắc đầu phủ nhận: “Nhất định là đám ngu ngốc đó bị báo ứng, ông trời không cho phép bọn họ sỉ nhục người khác.”
Y Tiểu Âm lắc đầu thở dài: “Trước đó ta đã nói, ngươi đừng có nhúc nhích, ngươi vẫn không nghe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận