Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3189: Các ngươi tưởng chuyện này kết thúc rồi sao?

Những người khác đều cảm thấy thể xác tinh thần thoải mái, không còn cảm giác bị hơ khô như trước.
“Thiên đạo mờ mịt, tạo hóa huyền diệu, thần uy lẫm liệt, kiếm lên mênh mông.”
Nguyệt Thanh Nhã hé miệng ngâm vài câu kiếm chú.
Sáu luồng quang hoa kiếm khí như nước phá toái hư không bay thẳng xuống.
Sáu luồng kiếm khí cự hình mang theo lôi ý vững vàng định trụ tia sáng màu trắng.
“Đây không phải Khí Kiếm Chân Ngôn Chú của Vấn Thiên Quân sao?” Dã Hỏa lão tổ cuồng tiếu lên: “Trong số đám hậu nhân của Phiếu Miểu Tiên Môn, cũng chỉ có tiểu tử hắn ta là có chút thành tựu. Cho dù ta ở trong hư không cũng thường nghe giáo chúng nhắc đến tên của hắn ta. Đáng tiếc, hắn ta lại đến Yêu vực mà không chịu làm việc cho ta.”
Nguyệt Thanh Nhã nhìn chằm chằm Dã Hỏa lão tổ: “Khoan đã, ngươi vừa nói cái gì?”
“Không nói gì cả.” Dã Hỏa lão tổ cười lạnh: “Tư chất của nữ oa oa ngươi không tệ, tương lai còn có thể vượt qua Vấn Thiên Quân, nhưng ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu. Hôm nay, tất cả các ngươi chắc chắn sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho ma tượng của lão phu.”
Vừa dứt lời, nắm đấm của Hạ Thiên lại bay đến, một quyền đánh nổ đầu Dã Hỏa lão tổ.
“Dám bất kính với vợ Thần Tiên Tỷ Tỷ của ta, ngươi ngại chết không đủ nhanh à.” Hạ Thiên khó chịu nói.
Đầu Dã Hỏa lão tổ rất nhanh ngưng thực lại lần nữa, cười lạnh nói: “Người chết cũng chỉ là các ngươi. Ma Tâm Cực Hỏa chém không đứt, trấn không được, bất diệt….”
“Vậy trả cái thứ lửa vô dụng này cho ngươi không được sao?” Hạ Thiên cười một tiếng, bỗng nhiên dùng Định Hải Thần Châm điểm về phía hư không.
Một luồng sức mạnh tuôn ra giữa không trung, thu nạp tia sáng màu trắng từng chút một, cuốn thành một cuộn, sau đó không ngừng áp súc, khiến nó càng thêm co lại.
“Phu quân, chàng đang ép Nguyên Khí Đan sao?” Triệu Yêu Yêu hiếu kỳ hỏi.
“Không phải, ta đang ép bữa tối cho lão đầu nhi.” Hạ Thiên mỉm cười, ép chùm sáng kia đến cực hạn, sau đó bắn vào miệng Dã Hỏa lão tổ.
Dã Hỏa lão tổ cười nhạo: “Ngươi cho rằng lão phu sẽ trúng chiêu sao?”
“Đương nhiên rồi.” Dạ Ngọc Mị bỗng vọt đến sau lưng Dã Hỏa lão tổ, tử mang trong tay bạo phát, song chưởng đánh vào hậu tâm Dã Hỏa lão tổ, mấy cây kim sắc đóng vào.
Gương mặt Dã Hỏa lão tổ lộ ra vẻ hoảng sợ: “Ngươi đã làm gì lão phu?”
“Tuổi tác của ngươi cũng đã không còn nhỏ, ta tặng cho ngươi một phần đại lễ, giúp ngươi an độ lúc tuổi già.” Dạ Ngọc Mị cười lạnh, thân hình tiêu tán, một chút cũng không ham chiến như Hạ Thiên.
Hạ Thiên nói với Dạ Ngọc Mị: “Muội muội chân dài, ta còn đang định đánh ông ta mà?”
“Ngươi cứ đánh tiếp là được.” Dạ Ngọc Mị trong phút chốc đã thối lui mấy chục trượng.
“A…”
Dã Hỏa lão tổ có cảm giác bên trong cơ thể có thứ gì đó nuốt đi sức mạnh của ông ta. Ông ta vừa mới há miệng, chùm sáng của Hạ Thiên cũng tiến vào miệng ông ta luôn.
Nguyệt Thanh Nhã điều khiển sáu luồng kiếm khí chặt đứt Ma Tâm Cực Hỏa của Dã Hỏa lão tổ với bên ngoài.
Đám người Diệp Mộng Oánh, Y Tiểu Âm cũng không nhàn rỗi, vội vàng thanh lý hỏa lưu đang tản mát bốn phía.
“Đã như vậy, mọi người cùng chết đi.”
Dã Hỏa lão tổ phát hiện cơ thể của ông ta không chịu sự khống chế của ông ta, lửa giận dâng lên trong lòng, lập tức nghĩ đến chuyện tự bạo.
“Trước mặt ta, ngươi ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có luôn.” Hạ Thiên cười một tiếng, đâm thẳng Định Hải Thần Châm vào mi tâm Dã Hỏa lão tổ.
Lần này, Dã Hỏa lão tổ đã hoàn toàn tắt máy.
Luồng ánh sáng bên ngoài cơ thể cũng dần dần tiêu tán, rất nhanh biến thành một lão đầu nhi cao chưa đến một mét rưỡi.
Một luồng khí tức màu tím như kết băng ngưng cơ thể của ông ta lại.
Cuối cùng biến thành một cái tượng nặn màu tím.
“Coi như thành công.” Dạ Ngọc Mị lẩm bẩm, nói: “Cũng không thể cao hứng quá sớm. Tuy Dã Hỏa lão tổ bế quan vạn năm nhưng tu vi còn chưa khôi phục, ngược lại suy giảm không ít.”
Nguyệt Thanh Nhã nhẹ gật đầu: “Thật ra cũng đã dựa vào các chị em trong khoảng thời gian qua trừ bỏ rất nhiều cứ điểm ở Tiên Vân đại lục, phá trừ tín đồ của ông ta ngưng tụ ma khí.”
“Tuy nhiên, Dã Hỏa lão tổ đã bị phong ấn, đám dư nghiệt còn lại không đáng để lo.” Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
Thái độ của Nguyệt Thanh Nhã không hề có chút thay đổi, vẫn cẩn thận nói: “Bất luận cái gì cũng không thể phớt lờ. Vừa rồi ta nghe ông ta nói, sư tôn ta có khả năng còn sống nhưng đang ở Yêu vực.”
“Thì tính sao?” Dạ Ngọc Mị khinh thường nói: “Năm đó Cơ Thanh Ảnh đã giết ông ta một lần, cho dù ông ta còn sống cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi.”
Nguyệt Thanh Nhã nghiêm túc nói: “Nếu không tìm ra được ông ấy, trong lòng ta khó mà bình an.”
“Ngươi là đồ đệ ngoan của ông ta, ngươi khi sư diệt tổ như vậy sao?” Dạ Ngọc Mị vô thức châm chọc.
Hạ Thiên bay đến, tò mò hỏi: “Muội muội chân dài, nàng và Thần Tiên Tỷ Tỷ trò chuyện gì thế?”
“Trò chuyện về đại đầu quỷ chàng đấy, mau cút sang một bên.” Dạ Ngọc Mị khó chịu trừng Hạ Thiên.
“Muội muội chân dài, nàng muốn bị đánh đúng không?” Hạ Thiên cũng cảm thấy khó chịu, tiến lên ôm Dạ Ngọc Mị, muốn dạy cho nàng một bài học.
Những người khác làm như không thấy.
Lúc này, một âm thanh có chút không hài hòa nhắc nhở: “Các ngươi tưởng chuyện này kết thúc rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận