Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4017: Đời này ngươi không còn cơ hội đâu

Đúng lúc này, từ đằng xa vang lên một tiếng hô to: “Hạ Thiên.”
Không bao lâu sau, một cái đầu từ trong vũng bùn xông ra, chính là Tào Thiển Thiển.
Sau đó, lại có thêm mười mấy tiểu cô nương chui ra ngoài.
“Ngươi không sao chứ?”
Tào Thiển Thiển ba chân bốn cẳng vọt đến trước mặt Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn nàng một chút, thuận miệng hỏi: ‘Ngươi cảm thấy ta sẽ có việc gì?”
“Cũng đúng.”
Tào Thiển Thiển cười khẽ, lại hỏi: ‘Lão quái vật kia như thế nào rồi?”
“Ngươi đang giẫm lên đấy.”
Hạ Thiên liếc qua chân của nàng.
“Sao?”
Tào Thiển Thiển ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên phát hiện chân của nàng đang giẫm lên một cái thứ đen sì, dọa nàng lập tức nhảy ra: “Cái thứ gì vậy? Chẳng khác nào cá chạch.”
Lông mày cung chủ Thiên Cung khẽ nhúc nhích: “Sau khi Long gia lão tổ bị rút gân rồng đã biến thành cái dạng này.”
“Vậy là chết rồi?”
Tào Thiển Thiển vỗ bộ ngực bằng phẳng của mình, cảm thấy yên tâm hơn một chút: “Vậy thì tốt quá rồi, không cần phải lo lắng nữa.”
Những thiếu nữ đứng sau lưng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vị Thiên tiên tỷ tỷ này, ngươi xinh đẹp thật.”
Lúc này, Tào Thiển Thiển mới chú ý đến cung chủ Thiên Cung, ánh mắt không khỏi sáng lên: “Ngươi không phải là nữ nhân của Hạ Thiên chứ? Vậy thì đáng tiếc quá.”
Hạ Thiên lập tức có chút khó chịu: “Này, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi muốn ăn đòn đúng không? Tại sao làm nữ nhân của ta lại đáng tiếc chứ?”
“Nữ nhân của ngươi thật sự nhiều lắm.”
Tào Thiển Thiển bất mãn nói.
Hạ Thiên liếc nhìn nàng một cái: “Điều này có liên quan gì đến ngươi sao?”
“Hừ.”
Tào Thiển Thiển không biết trả lời như thế nào, đành phải hừ khẽ một tiếng.
Cung chủ Thiên Cung có chuyện quan trọng khác cần làm, liền nói với Hạ Thiên: “Ta còn có chuyện cần phải xử lý, chờ ngươi mở được Cực Tiên mộ, chúng ta sẽ gặp lại trong mộ.”
Nói xong, thân ảnh của nàng giống như mây bay trên bầu trời, theo gió phiêu tán.
“Đúng là thiên tiên.”
Tào Thiển Thiển có chút ao ước: “Biết đến khi nào ta mới được như vậy.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: ‘Đời này ngươi không có cơ hội đâu.”
“Đáng ghét.”
Tào Thiển Thiển nhịn không được trừng Hạ Thiên một cái: “Ngươi không thể nói mấy câu dễ nghe sao? Bây giờ ta cũng đã có cơ sở tu tiên, chỉ cần cố gắng, nói không chừng ta cũng sẽ…”
Hạ Thiên vẫn thái độ đó: “Đừng cố gắng nữa, ngươi không có cơ hội đâu.”
“Ngươi.”
Tào Thiển Thiển còn đang định nói tiếp cái gì đó, nhưng cảm thấy mình nói không lại Hạ Thiên, dứt khoát từ bỏ, chuyển sang chủ đề khác: “Những thiếu nữ này đều do Long gia đoạt được, ngươi định bố trí cho các nàng như thế nào?”
“Ai về nhà nấy.”
Hạ Thiên đáp: “Liên quan gì đến ta, ngươi hỏi ta làm gì?”
Tào Thiển Thiển có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói đơn giản quá, nơi này là bí cảnh Thiên Cung, các nàng có người là người của bí cảnh, có người là người bên ngoài giống như ta, đa số các nàng đều là người bình thường, chỉ là thể chất không tệ mà thôi. Để các nàng trong tình huống này tự mình về nhà chính là bảo các nàng đi chết.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vậy ý của ngươi là bảo ta đưa các nàng về nhà? Ngươi cảm thấy nó thực tế sao?”
“Hình như có chút ép buộc.”
Tào Thiển Thiển thở dài. Nàng cũng không còn biện pháp nào khác nhưng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.
Lúc này, lại có một bóng người đi tới, nói với Hạ Thiên: “Hạ đạo huynh, việc này chi bằng giao cho ta xử lý đi.”
Hạ Thiên quay đầu lại: “Là ngươi?”
Người tới chính là người đã đi cùng với Hạ Thiên đến Long gia, nhưng sau khi tiến vào tiền đình, hai người đã tách ra.
Trước khi cứu được em gái ra, Thẩm Hồng Phi không muốn trực tiếp tạo nên xung đột với Long gia. Cho nên, hắn ta đã tiềm nhập vào u đàm, đồng thời mượn nhờ đại chiến giữa Hạ Thiên và Long gia lão tổ để thoát thân.
“Em gái của ngươi đâu?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Trước đó, người này nói em gái của hắn ta dáng dấp rất xinh đẹp, chỉ là có Thiên Sát Chi Thể, cho nên mới dẫn đến dung mạo bị hủy.
Hạ Thiên đang hứng khởi, còn định nhìn xem nữ nhân đó như thế nào, thuận tiện chữa khỏi sát khí chứng cho nàng, khôi phục lại dung mạo, xem thử nàng ta rốt cuộc xinh đẹp đến cỡ nào.
Hiện tại, người đã thoát, đương nhiên việc chữa trị đã không thành vấn đề.
Thẩm Hồng Phi có chút xấu hổ: “Em gái ta không sao. Ban đầu, ta muốn dẫn nó đến cảm ơn ngươi, nhưng nó không muốn đến, lại còn chạy đi. Ta thật sự xin lỗi.”
Hạ Thiên lơ đễnh nói: “Không cần nói lời xin lỗi. Nàng ta cũng không làm gì sai, cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
Thẩm Hồng Phi cảm thấy có chút khó mà lên tiếng, nhưng vì em gái, hắn ta đành phải nói: “Bệnh của em gái ta, có thể nhờ ngươi…”
“Về sau hãy nói đi.”
Hạ Thiên lười biếng khoát tay: “Bệnh này của nàng ta tạm thời còn chưa chết đâu.”
Thẩm Hồng Phi cảm kích nói: “Được, bất kể như thế nào, ta, và Thượng Quan gia đều khắc sâu ân tình của ngươi trong lòng.”
“Các ngươi không cần cảm kích, tùy các ngươi thôi.”
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó lách mình rời đi.
“Hạ…” Tào Thiển Thiển đang định nói cái gì đó nhưng đã muộn.

Từ đằng xa, trên nóc tổ đình Long gia, hai bóng người đứng thẳng.
Một người trong đó chính là thiếu phụ váy trắng của Thượng Quan gia, người còn lại trẻ tuổi hơn mặc váy đỏ.
Mặc dù thiếu nữ váy đỏ đeo một cái mặt nạ thật dày nhưng vẫn lộ ra làn ra cứng, khá xấu xí.
Nhưng nửa bên mặt lại xinh đẹp vô song.
“Vì sao ngươi lại không gặp hắn?”
Thiếu phụ váy trắng có chút khó hiểu: “Ta nhớ hình như ngươi cũng quen biết hắn từ rất lâu rồi mà.”
Ánh mắt thiếu nữ váy đỏ tràn ngập cảm xúc phức tạp: “Ta và hắn vốn không nên gặp nhau.”
“Nhưng hắn là thần y, có khả năng chữa khỏi bệnh cho ngươi.”
Thiếu phụ váy trắng do dự nói: “Ngươi tổng không muốn cả đời mang theo bệnh này mà sống chứ?”
Thiếu nữ áo đó khẽ thở dài: “Không sao, dù sao ta cũng không sống được bao lâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận