Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2677: Chữa bệnh

Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần kinh ngạc, mở to mắt nhìn Hạ Thiên. Người này có thể thay thế Hạ Thiên một cách yên lặng, thực lực quá kinh khủng. Càng khủng bố hơn chính là, hai người bọn họ hoàn toàn nhìn không ra sơ hở, còn tưởng rằng hắn ta chính là Hạ Thiên.
“Nói nhảm gì đấy. Ta chính là Hạ Thiên. Các ngươi có thể nhìn ra được sơ hở mới là lạ.” Hạ Thiên bó tay: ‘Tiểu muội chân dài, Thuần nha đầu, hai người không phải tin là thật chứ?”
Trương Minh Đà cười ha hả: “Ta chỉ đùa một chút thôi mà, hóa giải bầu không khí căng thẳng.”
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần lại nhìn nhau, cảm thấy hai người này đúng là một cặp sư đồ trời sinh, nhất là tính cách thích làm loạn không phân trường hợp, nhất mạch tương thừa.
“Nếu ngươi có cách, ngươi nên ra tay giúp đỡ giải quyết chuyện này đi.” Sau khi cười xong, Trương Minh Đà thành khẩn nhìn Hạ Thiên: “Chuyện này, bất luận đối với ngươi hay là tu vi, thậm chí châm pháp của ngươi đều có chỗ tốt không lường được. Hơn nữa…”
Nói đến đây, Trương Minh Đà đột nhiên dừng lại vài giây, xích lại gần lỗ tai Hạ Thiên: “Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi đã gặp bình cảnh, cần thời cơ đột phá. Linh mạch khổng lồ dưới lòng đất Chung Nam Sơn vừa lúc chính là sân thí luyện của ngươi. Nếu ngươi bỏ qua, ngươi rất có khả năng không còn cơ hội như vậy nữa.”
Mặc dù giọng nói rất nhẹ nhưng thật ra người đang ngồi ở đây đều nghe được. Ninh Nhụy Nhụy không khỏi sinh lòng nghi hoặc. Trương Minh Đà làm vậy rốt cuộc là có ý gì, là muốn cho bọn họ nghe được hay là không muốn bọn họ nghe được?
“Đại sư phụ, ta hiểu ý của ông.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nhưng việc này không đơn giản như vậy. Muốn một lần xây xong linh mạch, ngay cả ta cũng khó mà làm.”
“Nếu Hạ cư sĩ có thể giải quyết vấn đề khe nứt linh mạch, bần đạo và Trùng Dương cung sẽ vô cùng cảm kích. Mặc dù không cách nào hồi báo ngươi bằng vật chất nhưng ngày sau nếu ngươi có gì sai khiến, chúng ta có chết muôn lần cũng không chối từ.” Ông cụ gầy gò tưởng những lời trước đó của Hạ Thiên là thật, nghiêm túc nói: “Hạ cư sĩ cứ tùy ý sử dụng linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn, Trùng Dương cung tuyệt không hai lời.”
Vị Chưởng giáo Trùng Dương cung này vô cùng quyết đoán. Ông biết rõ, nếu linh mạch không thể ổn định lại, sớm muộn gì nó cũng là một tai họa lớn. Đến lúc đó, ông sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, chi bằng bây giờ mượn cơ hội tạo dựng mối quan hệ tốt với Hạ Thiên. Dù sao, Hạ Thiên nói thế nào cũng chỉ có một người, chẳng lẽ còn có thể lấy hết toàn bộ linh mạch. Đương nhiên, điều kiện tuyên quyết chính là Hạ Thiên thật sự có thể chữa trị được linh mạch dưới lòng đất.
Trương Minh Đà nói tiếp: “Ngươi yên tâm đi, chỗ tốt khẳng định không thiếu của ngươi. Là đại sư phụ của ngươi, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt.”
“Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu đi.” Hạ Thiên thật sự không có hứng thú với sự hứa hẹn của vị Chưởng giáo Trùng Dương cung về linh mạch dưới lòng đất, chỉ coi như giúp Trương Minh Đà mà thôi.
Thạch Thuần ngẩn người, nghi ngờ hỏi: “Bây giờ bắt đầu rồi sao?”
“Ngươi không cần chuẩn bị gì trước hay sao?” Ông cụ gầy gò có chút ngoài ý muốn. Trước đó, khi Trương Minh Đà tiến vào lòng đất, ông đã chuẩn bị không ít đồ, còn chế tạo mấy đại đỉnh: “Hạ cư sĩ, mặc kệ ngươi muốn cái gì, ngươi cứ dặn dò đại đệ tử bần đạo. Hắn ta vẫn luôn ở bên ngoài chờ phân phó.”
“Lão đạo trưởng, đại đồ đệ của ngươi là đạo sĩ mày râm kia sao?” Thạch Thuần thuận miệng hỏi một câu.
Ông cụ gầy gò nhẹ gật đầu, cười nói: “Không sai, hắn ta họ Nhạc, đạo hiệu Đan Trần. Nếu bần đạo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn ta chính là Chưởng giáo đời tiếp theo.”
“Ừm.” Thạch Thuần gật đầu, không nói gì nữa.
Ông cụ gầy gò cảm thấy Thạch Thuần hỏi như vậy không phải là không có lý do, liền hỏi: “Hắn ta đã làm chuyện gì bất kính với các ngươi sao?”
“A, không có, không có.” Thạch Thuần xua tay, cười nói: “Ta cảm thấy cặp lông mày của ông ta quá đặc biệt, cho nên mới thuận miệng hỏi một câu thôi.”
“Trời sinh nó đã như vậy rồi.” Ông cụ gầy gò cười một tiếng: “Năm đó, khi hắn ta lên núi, bần đạo cũng cảm thấy ngạc nhiên, không nghĩ trên đời này lại có một đứa nhỏ lông mày rậm đến như thế. Nhưng tư chất của hắn ta không tệ, lại rất chăm chỉ. Đa số công việc của Trùng Dương cung bây giờ đều do hắn ta xử lý.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp một câu: “Đại hội Ẩn Tiên cũng là do ông ta xử lý sao?”
“Không sai.” Ông cụ gầy gò lại hỏi: “Chẳng lẽ có cái gì không ổn?”
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, biểu hiện mình chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Trải qua quấy rầy của Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy, ông cụ gầy gò cảm thấy thoải mái hơn, không còn căng thẳng như trước đó.
“Ngươi dự định bắt đầu từ chỗ nào trước?” Trương Minh Đà thấy Hạ Thiên thật sự nghiêm túc, không khỏi hỏi.
Hạ Thiên tiện tay chỉ vào ông cụ gầy gò: “Đương nhiên bắt đầu từ việc chữa khỏi bệnh cho ông ta.”
Nói xong, không chờ bản thân kịp phản ứng, ông đã nhìn thấy một cây ngân châm đâm vào đỉnh đầu của mình. Một bàn tay nhanh như quỷ mị điều khiển ngân châm du tẩu trên các đại huyệt quanh người ông.
Chưa đến ba giây, Hạ Thiên đã thu ngân châm về: “Được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận