Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3194: Vợ Y Y, nàng đã gia nhập bọn họ rồi sao?

Nguyệt Thanh Nhã khẽ cười, xích lại gần bên tai Y Tiểu m, nhỏ giọng nói một câu.
Sắc mặt Y Tiểu Âm thay đổi, ánh mắt hiện lên càng nhiều nghi hoặc hơn, chỉ là không tiếp tục hỏi nữa.
“Được rồi, chúng ta sẽ tiếp tục tiêu diệt toàn bộ dư nghiệt Vạn Hỏa giáo ở Tiên Vân đại lục.” Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười nói: “Ở trái đất, ngươi sẽ tranh thủ giám sát Hạ Thiên. Nếu có chuyện gì, ngươi có thể tìm Tiểu Mị và Vũ Cơ để thương lượng.”
“Ta sẽ cố hết sức.” Y Tiểu Âm cũng không cảm thấy nàng có thể ước thúc được Hạ Thiên: “Tuy nhiên, nơi này nên xử lý như thế nào? Chủ nhân của Cổ Thần bà bà vẫn còn tiềm ẩn chỗ sâu ở trái đất, người đó có tạo thành bất kỳ uy hiếp gì đối với chúng ta hay không?”
Nguyệt Thanh Nhã đáp lại: “Nếu có uy hiếp, hẳn đã sớm có tử trước. Nên thăm dò, chúng ta cứ tiếp tục thăm dò. Nếu quả thật không thể tránh khỏi phải quấy nhiễu đến nàng ấy, vậy chúng ta nên thuận theo tự nhiên thôi.”
Rất nhanh, Nguyệt Thanh Nhã đã cùng với Diệp Mộng Oánh và Triệu Yêu Yêu trở về Tiên Vân đại lục.
Trước khi đi, nàng nói với Hạ Thiên: “Chàng biết ta chờ mong điều gì, cho nên chàng đừng nên cô phụ.”
Hạ Thiên gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Không có việc gì chàng đừng tìm chúng ta, chàng tìm không thấy đâu.”
Dạ Ngọc Mị cũng xông đến nhắc nhở Hạ Thiên một câu, sau đó dẫn Cổ Thần bà bà tập trung với Triệu Vũ Cơ bên ngoài, cùng nhau rời khỏi Nam Cương. Về phần có trở về Tiểu Tiên Giới hay không thì không biết.
“Vợ Y Y, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên mỉm cười nói với Y Tiểu m, sau đó ôm nàng bay khỏi không gian này.
Chờ đến khi bọn họ trở lại Nguyệt Phương Nguyên, cửa hang đen như mực nhanh chóng hồi phục như cũ, sau đó biến mất không thấy đâu.
Không cần nghĩ, nhất định là Nguyệt Thanh Nhã đã dùng Đoạn Giới cổ cắt kết nối thông đạo giữa hai giới.
“Thần Tiên Tỷ Tỷ hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.” Hạ Thiên hơi buồn: “Tự chủ của ta rất mạnh, ta đã nói không làm loạn thì chắc chắn không làm loạn.”
Y Tiểu Âm ghét bỏ nhìn Hạ Thiên, không nói câu nào.
“Vợ Y Y, ánh mắt của nàng là gì? Giống như nàng không tin tưởng ta nói vậy.” Hạ Thiên phát hiện biểu hiện thay đổi của Y Tiểu m, không khỏi bất mãn.
Y Tiểu Âm đáp lại: “Tự ngươi nắm chắc tâm lý là được.”
“Ta đương nhiên nắm chắc tâm lý.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: ‘Nhưng như vậy sẽ rất nhàm chán. Thật ra, chỉ cần mọi người cố gắng song tu, cảnh giới khôi phục sẽ càng nhanh hơn.”
Y Tiểu Âm đáp: “Bây giờ cái cần không phải thực lực của chàng khôi phục mà là muốn chàng đột phá đệ bát châm.”
“Vợ Y Y, nàng đã gia nhập bọn họ rồi sao?” Hạ Thiên quay lại nhìn Y Tiểu m: “Nàng cũng bắt đầu thúc ta.”
“Bởi vì chàng thiếu sự thúc giục.” Y Tiểu Âm thuận miệng đáp.
Lúc này, ba nhân ảnh từ đằng xa bay đến.
“Hạ Thiên, Y Tiểu m, hai đứa không có việc gì chứ?” Ngải Luân nhìn chằm chằm hai người, sau đó hỏi Hạ Thiên: “Người đâu rồi?”
Hạ Thiên đáp: “Ông hỏi lão thái bà kia à? Yên tâm đi, bà ta vẫn còn chưa bị giết chết, đã được muội muội chân dài mang đi rồi.”
“Muội muội chân dài?” Ngải Luân cau mày: “Là ai? Bà ấy bị mang đi đâu?”
“Dạ Ngọc Mị mang bà ấy rời đi.” Y Tiểu Âm ở bên cạnh giải thích một câu.
Ngải Luân sửng sốt, sau đó thở dài: “Cũng tốt. Nàng ấy cuối cùng cũng không cần bị giam cầm ở cái nơi chật hẹp này nữa.”
“Nhị sư phụ, chẳng lẽ ông không lo lắng bà ấy bị giam cầm ở chỗ khác sao?” Hạ Thiên tùy ý hỏi.
“Người của ngươi, ta sẽ yên tâm hơn.” Ngải Luân cười nói: “Nhưng ta muốn đi gặp nàng ấy, có thể chứ?”
“Có gì mà không thể.” Hạ Thiên không hề suy nghĩ: “Muội muội chân dài có thể mang bà ấy đến Tiểu Tiên Giới. Nếu ông muốn gặp, cứ đến đó là được.”
Ngải Luân trừng mắt, tức giận nói: “Ta không phải tu tiên giả, con mẹ nó, làm sao ta đến đó được?”
Hạ Thiên cười nói: “Ông đến đế đô tìm Ứng Hiểu Nguyệt hoặc Tiêu Diễm Diễm. Ta đã bảo bọn họ phụ trách đưa người ở đảo Sương Nguyệt đến Tiểu Tiên Giới.”
“Được, bây giờ ta đến đó ngay.” Ngải Luân không nói hai lời, trực tiếp lách mình rời đi.
“Hai người các ngươi còn có chuyện gì nữa không?” Lúc này Hạ Thiên mới nhìn Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc.
Hồ Hóa Vũ thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là ta cảm thấy bất ngờ khi Nguyệt Phương Nguyên dùng phương thức này để sụp đổ, trong lòng hơi cảm khái mà thôi.”
“Cái nơi rách nát này, sập thì sập.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Có cái gì mà cảm khái chứ?”
Cảm xúc Lương Diệu Trúc thoáng có chút sa sút, nhìn Hạ Thiên: “Ngươi và Y tỷ tỷ muốn đi sao?”
Hạ Thiên đáp: “Đương nhiên rồi, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Các người không thể ở lâu thêm mấy ngày nữa sao?” Lương Diệu Trúc vô thức giữ lại: “Mấy ngày nữa cha ta cũng sẽ đến, ngươi có muốn gặp ông ấy một lần không?”
“Cha ngươi đến thì có liên quan gì đến ta?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Chẳng lẽ cha ngươi có bệnh cần ta trị?”
Lương Diệu Trúc không khỏi tức giận: “Cha ngươi mới có bệnh đấy.”
“Không có bệnh thì gặp làm gì.” Hạ Thiên khoát tay, cũng chẳng muốn nói thêm câu nào. Hắn quay sang nói với Y Tiểu m: “Vợ Y Y, chúng ta đi thôi.”
Y Tiểu Âm nói với Hồ Hóa Vũ: “Ngươi thay ta nói lời tạm biệt Hồ lão thái thái, chúng ta không làm phiền nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận