Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2464: Gieo gió gặt bão

"Hừ, lần này chính ngươi đã tự khai!" Bạch Kỳ Thạch cười đắc ý, vô cùng đắc ý nói: "Chính là do ngươi bán hết linh khí trên đảo cho người ngoài, để thừa dịp vơ vét của cải, rồi chạy trốn khỏi đảo để hưởng thụ vinh hoa phú quý của riêng ngươi."
Âm Vô Vũ liếc nhìn Bạch Kỳ Thạch một cách khinh bỉ, thậm chí cũng chẳng muốn đi phản bác hắn, chỉ là nói tiếp: "Buôn bán linh khí trên đảo, đó là quyết định của âm Hậu, hơn nữa từ 100 200 năm về trước đã bắt đầu làm. Dùng óc heo của ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, đảo Sương Nguyệt đã gắn liền với cội nguồn linh khí, chỉ cần cội nguồn vẫn còn, làm sao có thể tồn tại giả thuyết bán toàn bộ!"
"Đó là vì ngươi cũng bán cội nguồn." Bạch Kỳ Thạch phản biện.
Âm Vô Vũ thở dài, trước đây sao ta lại chọn tên ngu xuẩn này làm người thừa kế huyết mạch thế.
"Mọi người còn nhớ không, đại khái hai ba tháng trước, trên biển cả có vài trận chấn động quỷ dị, thậm chí đã dẫn tới biển động." âm Vô Vũ thấy các tộc nhân đều nhìn nàng, liền giải thích tiếp: "Chính là mấy trận dị động đó, đã đánh gãy cội nguồn linh khí của đảo Sương Nguyệt."
"Nếu mà cội nguồn linh khí xảy ra vấn đề, thì âm Hậu hẳn phải biết chứ, nàng đi chữa trị là xong mọi chuyện." Có tộc nhân cảm thấy trong lời này có gì đó không đúng, liền vội vàng đặt câu hỏi.
Âm Vô Vũ lắc đầu: "Vấn đề nằm ở chỗ, âm Hậu căn bản không có đi chữa trị, thậm chí còn bảo ta không nên nhúng tay vào chuyện này, ta nghi nàng mới là người thật sự muốn vứt bỏ đảo."
"Nói láo không biết ngượng!" Bạch Kỳ Thạch nghe không nổi nữa, chỉ vào âm Vô Vũ rồi nói: "Trong miệng lão thái bà ngươi quả nhiên không nói thật một câu nào, đảo Sương Nguyệt chính là do âm Hậu thành lập, hao tốn tâm huyết tận mấy trăm năm mới có quy mô như ngày hôm nay, ngươi kêu nàng muốn vứt bỏ đảo, quả thực là chuyện nực cười."
"Ta biết chân tướng này rất khó tin, nhưng đây là sự thật." âm Vô Vũ có chút bất đắc dĩ, nói: "Ta bất lực trong việc ngăn cản âm Hậu làm như thế, cho nên chỉ có thể mời tiểu Y, và Hạ Thiên vào đây để hỗ trợ. Có bọn họ, mặc dù âm Hậu thật muốn vứt bỏ chúng ta để rời đi, nhưng ta có đủ lòng tin, có thể bảo toàn tất cả tộc nhân. Cho nên, bọn Hạ Thiên là ân nhân cứu mạng tương lai của chúng ta, các ngươi không được vô lễ với bọn họ."
Bạch Kỳ Thạch siết chặt nắm tay, khịt mũi coi thường đối với những gì mà âm Vô Vũ nói: "Thật là buồn cười muốn chết, lời của ngươi đúng là văn bế tắc, bịa chuyện còn ghê hơn cả ta."
"Tin hay không thì tùy các ngươi." âm Vô Vũ cũng không muốn giải thích gì nhiều: "Nếu mà ngươi có thể tìm âm Hậu, chúng ta có thể đối chất ngay tại chỗ."
Bạch Kỳ Thạch lạnh lùng nói: "Quả nhiên đã hết bài rồi, vậy mà còn thở được câu “tìm âm Hậu để đối chất”. Trong mắt ngươi còn có âm Hậu cơ à? Ngươi quả thật không xứng làm tộc trưởng."
"Chân tướng có đôi khi còn khó chấp nhận hơn lời nói dối." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Đặc biệt là một ít đồ đần, càng sẽ không tin tưởng chân tướng, mà thích đi tìm đường chết."
"Hạ Thiên, ta mặc kệ ngươi và âm Vô Vũ có giao dịch gì, nhưng đừng hòng tác oai tác quái trước đảo Sương Nguyệt và tộc nhân chúng ta." Vẻ mặt của Bạch Kỳ Thạch hiên ngang lẫm liệt, siết chặt song quyền: "Nói chung có Bạch Kỳ Thạch ta ở đây, ngươi mãi mãi cũng đừng có mơ thực hiện được! Thân là tộc trưởng được âm Hậu chỉ định, ta sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ đảo Sương Nguyệt, bảo vệ Huyền âm tộc, ngươi đi chết đi cho ta!"
Y Tiểu Âm bỗng nhiên nói với Hạ Thiên: "Dù sao hắn chỉ là quân cờ bị người ta lợi dụng, đừng ra tay nặng quá, giữ lại cái mạng của hắn đi."
"Y Tiểu m, ngươi thực sự là buồn cười." Lúc này, quyền của Bạch Kỳ Thạch đã đập vào mặt Hạ Thiên, "Ngươi nên xin ta thủ hạ lưu tình mới phải... A!"
"Oành!"
Lời còn chưa nói hết, trên mặt Bạch Kỳ Thạch đã trúng một cước của Hạ Thiên, bay như đạn pháo, bay ngược ra ngoài mấy chục mét, nặng nề đập vào tường, không đứng dậy nổi.
"Thật nghĩ rằng bản thân mình lợi hại lắm à." Hạ Thiên thu chân về, bất mãn và bĩu môi: "Vợ Y Y, nàng xem đồ đần này cực kì khó ưa, không muốn thủ hạ lưu tình tí nào, nên ta chỉ dùng chân, nàng không có ý kiến gì chứ."
Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Không sao cả."
"Haizz, đây đều là do hắn gieo gió gặt bão." Sắc mặt của âm Vô Vũ nghiêm túc, thở dài nói: "Chỉ là không biết có đúng là âm Hậu đi tìm hắn, hay là có người có ý đồ lợi dụng hắn."
"Trên người tên ngu ngốc này có vết tích châm pháp âm Y môn, hẳn là bị người ta cưỡng ép tăng lên một ít thực lực, và cũng đã cải tạo suy nghĩ của hắn." Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó quay đầu nói với Y Tiểu m: "Vợ Y Y, kẻ đâm châm lên tên đần này lĩnh ngộ châm pháp âm Y môn mạnh hơn nàng đôi chút."
Sắc mặt của Y Tiểu Âm khẽ biến, âm Vô Vũ và nàng bỗng liếc nhau một cái, cùng kêu lên: "Quả nhiên là hắn!"
"Các ngươi nói ai thế?" Hạ Thiên hỏi.
"Là lão môn chủ của âm Y môn, Tiêu Vô Bệnh." Y Tiểu Âm chậm rãi trả lời: "Chỉ có hắn mới có trình độ châm pháp âm Y môn cao hơn ta, với lại năm đó lúc hắn truyền châm pháp cho ta, vốn đã giữ lại một phần, chính là châm thứ 10 —— Quỷ Môn Quan, hắn không có truyền nó cho ta."
"Không thành vấn đề, châm pháp cải tiến mà ta dạy cho nàng, còn lợi hại hơn cả Quỷ Môn Quan." Hạ Thiên cười hì hì, nói: "Nếu mà nàng cảm thấy không thích, ta còn có châm pháp tốt hơn, có thời gian sẽ dạy nàng sau."
Y Tiểu Âm cười cợt, không có trả lời, chỉ là tiến lên hai bước, ngẩng đầu lên, to tiếng hô bốn phía xung quanh: "Sư phụ, nếu ngươi đã đến, thì tại sao không hiện thân gặp mặt nhau?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận