Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2832: Ngươi đồng ý ứng tuyển không?

Triệu Hiểu Trác đáp: “Sắp tới sẽ tuyển chọn đệ nhất công tử Kinh thành.”
“Ồ, danh xưng đệ nhất công tử cũng phải chọn ra sao?” Lần đầu tiên Triệu Thanh Thanh nghe đến việc này: “Ta còn tưởng rằng đây là xưng hô do đám người các ngươi thổi phồng lên chứ.”
“Ngươi nói đùa cái gì vậy?” Triệu Hiểu Trác nghiêm túc giải thích: “Chỉ cần trở thành đệ nhất công tử kinh thành, người đó có thể chi phối một bộ phận thế lực mới nổi ở kinh thành. Ngươi không biết tại sao năm đó Nhạc Chi Phong, còn có anh của chúng ta lại đi tranh đoạt cái hư danh này?”
Lúc này Triệu Thanh Thanh mới bừng tỉnh: “Không phải chứ? Mấy lão già kia lại muốn đề cử Viên Nhất Phương?”
Hạ Thiên mỉm cười: “Bốn mươi lăm tuổi đi tranh đoạt đệ nhất công tử, hay là cha của đệ nhất công tử.”
“Hạ Thiên, ngươi đừng xem thường Viên Nhất Phương.” Triệu Hiểu Trác cau mày: “Tính cách người này cũng chẳng khác gì ngươi, làm việc không kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm. Mặc dù ông ta ở tù hai mươi năm, nhưng nghe nói tính tính đó chỉ có tăng chứ không có giảm. Gần đây, mấy động tác nhỏ diễn ra tấp nập, sắp sửa giẫm chân lên mặt chúng ta rồi.”
Hạ Thiên liếc nhìn Triệu Hiểu Trác: “Ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Mấy lão già kia không còn ai để chọn sao?” Triệu Thanh Thanh khó hiểu hỏi.
Viên Thế Hoàng lắc đầu cười khổ: “Trong mười năm qua, mấy gia tộc lâu đời đó chưa từng xuất hiện người nào có tiềm lực. Vì không muốn chúng ta chiếm tiện nghi, cho nên bọn họ mới đẩy ông ta lên để hạ chúng ta.”
Triệu Thanh Thanh mỉm cười: “Thế thì ngược lại rồi. Hai người các ngươi bất kỳ ai xuất mã, muốn đánh bại một người bốn năm chục tuổi không phải dễ như trở bàn tay sao?”
“Vấn đề ở chỗ chúng ta không thể xuất mã.” Viên Thế Hoàng lo lắng nói: “Bởi vì chúng ta đều là chủ của một gia tộc, không hợp với cái danh công tử.”
Hạ Thiên hỏi: “Năm đó, anh của ngươi, Triệu công tử làm thế nào mà trở thành đệ nhất công tử?”
“Bởi vì khi đó cha ta vẫn còn.” Triệu Hiểu Trác làm bộ như vô ý nói: “Nếu Hạ Thiên ngươi đồng ý ứng tuyển, chúng ta sẽ gối cao đầu mà ngủ, không cần lo nữa.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Không hứng.”
“Sư phụ không phải người kinh thành.” Triệu Thanh Thanh hiểu rất rõ Hạ Thiên. Hắn không phải là người dễ bị hư danh mê hoặc: “Các ngươi đừng đánh chủ ý dở tệ này nữa.”
Triệu Hiểu Trác dùng giọng điệu tuyệt không tiếc nuối nói: “Vậy thì đáng tiếc quá.”
“Ồ, ta hiểu rồi.” Triệu Thanh Thanh nhìn thẳng vào Triệu Hiểu Trác và Viên Thế Hoàng: “Hai người các ngươi tuyệt đối không phải đến đây là để truyền lời, nhất định còn có chuyện khác muốn nói, đúng không?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Thanh Thanh nha đầu, ngươi đúng là vụng về, bây giờ mới nhìn ra được.”
“Sư phụ, ngươi đã sớm nhìn ra, vì sao lại không nhắc nhở ta?” Triệu Thanh Thanh hờn dỗi đánh Hạ Thiên một cái. Cái kiểu nũng nịu như vậy khiến Triệu Hiểu Trác nổi cả da gà.
Triệu Thanh Thanh trừng Triệu Hiểu Trác: “Ngươi có ý kiến?”
“Không có.” Triệu Hiểu Trác vội lắc đầu.
Triệu Thanh Thanh không kiên nhẫn nói: “Cho nên, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì, nói nhanh đi. Cứ vòng vo mãi thì cút ra về.”
“Là như thế này, chúng ta đã tìm được một nhân tuyển.” Triệu Hiểu Trác do dự vài giây, sau đó nói: “Nhưng thực lực của hắn ta lại không đủ, hy vọng Hạ Thiên dành chút thời gian giúp hắn ta cường hóa một chút.”
Triệu Thanh Thanh hỏi: “Người các ngươi chọn là ai?”
“Em họ Tống Ngọc Mị Tống Ngọc Khanh.” Triệu Hiểu Trác đáp: “Hạ Thiên, đây cũng là em vợ của ngươi, ngươi không có ý định giúp đỡ một chút sao?”
Ban đầu, Hạ Thiên đích thật không có hứng thú quan tâm chuyện người khác, nhưng bây giờ nghe được người này là em trai của Tống Ngọc Mị, hắn quyết định nể mặt một chút: “Ngươi dẫn người này đến gặp ta.”
“Được.” Triệu Hiểu Trác nghe Hạ Thiên nói xong liền đứng lên, phủi tay nói: “Ngày mai ta sẽ gọi người đến. Được rồi, không còn việc gì khác, chúng ta về trước đây.”
“Các ngươi không gặp mấy người bị bắt sao?” Triệu Thanh Thanh hỏi: “Trong đó có một người hình như là thiếu gia Kim gia.”
Viên Thế Hoàng cười một tiếng: “Kim gia đã xuống dốc năm sáu chục năm trước. Kim Tử Đa còn đắm chìm trong mộng đẹp vinh quang ngày xưa, chẳng khác nào một tên ngớ ngẩn.”
Triệu Hiểu Trác cũng nói: “Ngươi muốn xử lý thế nào thì xử lý.”
“Nếu chuyện bọn họ phạm vào, Thủy Tạ Thiên Cư cũng liên lụy vào trong thì sao?” Triệu Thanh Thanh hỏi tiếp: “Có ảnh hưởng đến kế hoạch của các ngươi không?”
“Ngươi hỏi giống như ngươi lo lắng cho kế hoạch của chúng ta vậy.” Triệu Hiểu Trác tức giận trả lời: “Ngươi và Hạ Thiên là người cùng một loại. Cho dù nó ảnh hưởng, chẳng lẽ ngươi sẽ dừng tay sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Triệu Thanh Thanh trả lời rất nhẹ nhưng không hề do dự: “Ta làm việc trước giờ là phải làm đến cùng.”
Triệu Hiểu Trác im lặng, cùng với Viên Thế Hoàng rất nhanh rời khỏi cao ốc Thiên Đạo.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta đi thẩm vấn đám người kia đi.” Triệu Thanh Thanh thấy hai cái bóng đèn đã đi, mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Ngươi sẽ không cảm thấy chán chứ?”
“Không sao.” Hạ Thiên hờ hững đáp: “Dù sao ta cũng chẳng có việc gì để làm.”
Khi còn ở Thủy Tạ Thiên Cư, Kim đại thiếu và Mã lão bản khá phách lối, nhưng khi đến Thiên Đạo Tổ, hai người lại trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Tuy nhiên, hai nữ diễn viên lại không biết trời cao đất rộng, cứ há to miệng mà gào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận