Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4282: Liên minh tu tiên chẳng có tông môn nào xứng với hắn

“Cái này, cái này…”
Đám Nghênh Tiên Sứ nhìn đến ngây người, nhưng bởi vì quá chấn kinh, nhất thời bọn họ cũng không biết nói cái gì.
Từ lúc Nghênh Tiên Đài thành lập đến nay đã được vài vạn năm, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai dám ra tay ở đây, càng không có khả năng ra tay với một vị Thần Quân tôn quý.
Lại còn là một quyền dứt khoát và hiệu quả đến như vậy.
Bách Thiên Lang rất nhanh kịp phản ứng, thấp giọng nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi quá kích động rồi. Muốn ra tay, ngươi tốt xấu gì cũng nên thông báo cho ta biết một tiếng chứ.”
“Thông báo cho ngươi thì làm được cái gì?” Hạ Thiên nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ra tay? Nhưng ngươi ra tay cũng vô dụng thôi. Ngươi không phải đối thủ của Thần Quân.”
Bách Thiên Lang bó tay: ‘Để ta cách xa ngươi một chút. Ta còn muốn ở lại liên minh tu tiên đấy.”
“Bây giờ ngươi trốn xa cũng được mà.” Hạ Thiên nói: “Vốn tiện đường mang ngươi đi một đoạn. Bây giờ cũng đã đến nơi, ngươi còn đi theo chúng ta làm gì? Làm bóng đèn à?” Bách Thiên Lang lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với cách nói của Hạ Thiên: “Nếu ta đi ngay từ đầu, ngươi xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến ta. Nhưng bây giờ ngươi đã ra tay, ta không thể đi được nữa. Lão tử nói thế nào cũng là Thiên Lang Yêu Vương, không phải thỏ nhát gan. Nếu tiểu tử kia dám đến, có cái gì ngươi cứ gọi ta, ta sẽ thay ngươi đỡ được. Ngươi không cần phải sợ.”
“Các ngươi cũng dám ra tay với Thần Quân? Các ngươi gây ra họa lớn rồi.”
Sắc mặt nam nhân áo bào xám Lôi Bằng thay đổi, đứng dậy quát to: “Tuần giới tiên vệ lập tức đến ngay, ba người các ngươi nhất định sẽ bị bắt vào thiên lao.”
Lúc này, bốn người khác mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần.
“Cho dù tiên vệ không đến, kết quả của các ngươi vẫn sẽ thảm liệt vô cùng.”
Hán tử không lông mày khoanh tay, lộ ra vẻ mặt xem kịch vui: “Bạch Hạc Thần Quân nổi danh lòng dạ hẹp hòi, ngươi cũng dám ra tay với hắn, quả thật không biết sống chết.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thái độ vẫn hờ hững: “Chỉ một tên ngu ngốc mà thôi, đánh rồi thì thôi.” “Ha ha, đến từ ngoại vực, quả nhiên ánh mắt thiển cận, lại cuồng vọng vô tri.” Lúc này, hán tử không lông mày cũng chẳng hứng thú với Hạ Thiên. Chỉ là một tên tiểu tử ngốc đến từ ngoại vực, lại đắc tội với Bạch Hạc Thần Quân, chỉ sợ chưa đến hai ngày đã phải bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn không đáng chú ý.
“Chỉ một Thần Quân thôi mà, đừng nói là đánh, cho dù giết thì có thể thế nào.”
Phù Diêu Tiên Tử cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Năm đó, khi nàng vừa đột phá Độ Kiếp Kỳ, thậm chí nàng còn giết qua một hai người gọi là Thần Quân: “Chẳng lẽ hội trưởng lão lại để cho một Thần Quân tùy ý làm bậy sao?”
Tất nhiên những người khác cũng nghĩ đến điểm này.
“Phù Diêu Tiên Tử, ngươi rời liên minh tu tiên quá lâu rồi, hoàn toàn không biết hiện tại liên minh tu tiên đã là tình thế gì.” Hồng Hồ Nương Tử lắc đầu, thở dài nói: “Bây giờ, hội trưởng lão đã bị Hồng Vân đại trưởng lão nắm trong tay. Mà vị Bạch Hạc Thần Quân đó lại là sư điệt của Hồng Vân đại trưởng lão. Các ngươi động vào hắn chính là bất kính với Hồng Vân đại trưởng lão. Các ngươi hoàn toàn không có khả năng sống nổi trong cửu giới.”
Đan Trần Tử cũng vì quan hệ với Vấn Thiên Đạo Nhân, nhịn không được liền khuyên một câu: “Ba vị nên quỳ xuống xin lỗi Bạch Hạc Thần Quân đi, hoặc chịu chút khổ sở, ít nhất có thể giữ được tính mạng.”
“Quỳ xuống nói xin lỗi?” Phù Diêu Tiên Tử nở nụ cười khinh thường: “Một vạn năm trước, đầu gối của ta chưa từng quỳ xuống trước ai. Bây giờ bảo ta quỳ, có khả năng sao?”
Lôi Bằng không nhịn được liền nói: “Vậy các ngươi hãy chờ đại trưởng lão giáng tội đi, chỉ sợ các ngươi khó mà thoát khỏi cái chết.”
“Thì ta làm sạch hội trưởng lão cùng một lúc chứ sao?” Hạ Thiên trả lời vẫn rất trực tiếp.
Lời này của hắn khiến cho đám Nghênh Tiên Sứ bó tay. Tại sao một tu tiên giả lại có thể vô tri đến như vậy?
“Ngươi có biết Hồng Vân đại trưởng lão có tu vi gì hay không?”
“Ngươi có biết Bạch Hạc Thần Quân có tu vi gì hay không?”
“Cái gì cũng không biết lại dám nói khoác như vậy, đúng là người không biết thì không sợ.” Hán tử không lông mày cười nhạo, chán ghét trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Liên minh tu tiên chúng ta ghét nhất chính là loại không biết mùi vị như các ngươi, hoàn toàn không rõ mình là mặt hàng bao nhiêu cân lượng. Nếu không phải tông môn muốn thu nạp một số huyết dịch mới, biểu thị sự công bằng của liên minh đối với ngoại vực rộng lớn, ngươi thật sự cho rằng con tôm nhỏ ngoại vực các ngươi có tư cách tiến vào tông môn cửu giới chúng ta sao?”
“Ta chưa từng nghĩ đến việc tiến vào đám tông môn rách nát ở nơi này.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh bỉ nói: “Cũng không có tông môn nào có tư cách thu nhận ra.”
Hán tử không lông mày nghe Hạ Thiên nói xong, cười đến chảy nước mắt: “Ha ha ha, tiểu tử ngươi đúng là cuồng đến không biết mùi vị, cuồng đến hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi nhất định sẽ chết rất thảm, ta thật sự chờ mong điều đó.”
Phù Diêu Tiên Tử thản nhiên quét mắt nhìn đám người kia, nghiêm túc nói: “Chồng của ta nói chẳng có gì sai. Liên minh tu tiên xác thực chẳng có tông môn nào xứng với hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận