Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2690: Ta vốn muốn gây chuyện với đám người đó

Thạch Thuần lắc đầu, có chút tiếc nuối nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi hãy nhìn ngươi đi, một chút cũng chẳng có phong phạm cao nhân, đến mức mỗi lần nói về tu vi của ngươi, người khác vẫn không chịu tin.”
Hồng Dương Chân Nhân cao giọng quát: “Sơn Thần Lệnh ở đây, linh mạch Chung Nam sơn nghe lệnh, phóng ra linh áp gấp trăm lần cho ta, ép bọn chúng thành bột mịn.”
Bốn phía im ắng, chẳng những linh áp không gia tăng, ngược lại chút linh áp trước đó cũng tan đi trong nháy mắt.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Đừng gọi nữa, vô dụng thôi. Ngươi còn ở đây lãng phí nước bọt.”
“Linh mạch Chung Nam sơn, ngươi dám chống lại Sơn Thần Lệnh, không sợ bị Thiên Lôi đánh thành tro bụi sao?” Hồng Dương Chân Nhân nổi giận, tiếng quát trực tiếp truyền vào lòng đất.
Linh mạch dưới lòng đất Chung Nam sơn đã được Hạ Thiên chữa trị cách đây không lâu, lúc này nó đang ngoan ngoãn nằm sấp dưới lòng đất, không tiếp tục phản ứng Hồng Dương Chân Nhân và Sơn Thần Lệnh, ngược lại còn phóng ra linh khí bao vây đám người Hạ Thiên, tránh bọn họ bị thương tổn.
“Linh mạch dưới lòng đất đã được ta chữa trị xong, đã thành tiểu đệ của ta.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Đi theo ta, về sau thậm chí còn có cơ hội hóa rồng, làm sao nó có thể lắng nghe loại ngu ngốc ngươi nói được chứ?”
“Cái này… không thể nào.” Mặc dù Hồng Dương Chân Nhân không sống đến gần một ngàn năm như ông ta đã nói, nhưng cũng có mấy chục năm nhân sinh. Tuy nhiên, ông ta chưa từng gặp qua quái sự như thế. Linh mạch dưới lòng đất bái một người làm đại ca, lại còn cung kính thuận theo, khiến cho nhân sinh quan của ông ta bị sụp đổ.
“Không có gì là không thể.” Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, đá Hồng Dương Chân Nhân từ giữa không trung rơi xuống đất: “Vừa rồi ta cũng đã nói, ta ghét nhất người khác quấy rầy ta ăn cơm, ngươi cứ lặp đi lặp lại nhiều lần khiến ta ăn mất ngon. Nếu ta còn không đánh ngươi, ta thật sự có lỗi với mình.”
Hồng Dương Chân Nhân không nghĩ đến Hạ Thiên lại mạnh đến như vậy, khiến cho ông ta không có sức hoàn thủ, đành phải trách móc: “Ngươi tốt nhất đừng nên làm loạn, bổn chân nhân là sứ giả Tiểu Tiên Giới phái xuống. Nếu ngươi dám làm tổn thương một sợi lông của ta, các ngươi đợi Tiểu Tiên Giới phạt đi.”
“Đến lúc này ngươi còn muốn uy hiếp người khác.” Thạch Thuần không khỏi lắc đầu: “Anh rể của ta là người rất biết nói đạo lý. Ngươi mau quỳ xuống cầu xin tha thứ đi. Nói không chừng ngươi còn có cơ hội sống sót. Ngươi nói ra mấy lời uy hiếp đó, ngươi không cứu được nữa rồi.”
“Thứ gì của ngươi, ta tuyệt không hứng thú.” Hạ Thiên nhếch miệng, bỗng nhiên nghĩ đến một ý kiến: “Trước đó ta cũng đã nói, ngươi ngay cả tư cách chết cũng không có. Cho nên, chúng ta nên để ngươi sống không bằng chết, như vậy tốt hơn.”
Hồng Dương Chân Nhân nhìn thấy Hạ Thiên rút một cây ngân châm ra, không khỏi gấp lên: “Dừng tay, bổn chân nhân là đệ tử chân truyền phúc địa Bồng Lai Tiểu Tiên Giới, ngươi dám đối với ta… A!”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã đâm châm vào mi tâm của ông ta, một cơn đau không thể dùng lời nói diễn tả được trong nháy mắt khiến ông ta hét thảm lên.
“Tiếng kêu gì mà khó nghe như heo kêu thế.” Thạch Thuần bịt lỗ tai: “Anh rể, ngươi bảo ông ta ngậm miệng đi.”
Hạ Thiên thuận tay châm một châm cho Hồng Dương Chân Nhân, ông ta chỉ có thể há miệng gào khan, nửa ngày sau không phát ra được chút âm thanh.
“Hạ cư sĩ, nếu người này thật sự là sứ giả của Tiểu Tiên Giới, hắn ta nhất định sẽ mang đến một số phiền phức cho ngươi.” Nhậm chưởng giáo lo lắng nói.
Hạ Thiên cũng không chấp nhất: “Ta vốn muốn gây chuyện với đám người đó đấy. Nếu bọn chúng chủ động hiện thân, ta sẽ bớt vất vả hơn.”
Hắn đã nói đến nước này rồi, Nhậm chưởng giáo tất nhiên không tiện nói thêm gì nữa.
“Ngươi tìm Tiểu Tiên Giới làm gì?” Trương Minh Đà không hiểu.
Hạ Thiên khó chịu đáp: “Có thằng ngu bắt Cửu nha đầu về Tiểu Tiên Giới rồi, ta phải cứu nàng ấy về.”
“Vậy ngươi còn trái ôm phải ấp, hoàn toàn không thấy để ý gì đến chuyện đó mà.” Trương Minh Đà biết A Cửu, không khỏi hỏi.
“Ta đã sớm muốn đến đó rồi.” Hạ Thiên thuận miệng đáp lại một câu: “Vấn đề nằm ở chỗ ta không biết Tiểu Tiên Giới ở đâu.”
Trương Minh Đà hỏi: “Bây giờ thì ngươi biết rồi?”
“Biết.” Hạ Thiên gật đầu.
Trương Minh Đà hỏi tiếp: “Vậy ngươi dự định lúc nào thì đi?”
“Thế nào, đại sư phụ, ông cũng muốn đi à?” Hạ Thiên cảm thấy Trương Minh Đà hỏi quá kỹ, không khỏi hỏi ngược lại.
“Ta không có hứng thú với Tiểu Tiên Giới.” Trương Minh Đà do dự một chút, sau đó lên tiếng: “Nhưng có một vị cố nhân khả năng vẫn còn ở Tiểu Tiên Giới. Nếu ngươi đến đó, thuận tiện hỏi thăm giúp ta một chút.”
Hạ Thiên mỉm cười hỏi: “Đại sư phụ, không phải tình nhân cũ của ông chứ?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Trương Minh Đà tức giận trừng Hạ Thiên một cái: “Là con gái của sư thúc ta, tính về thân phận thì là sư cô của ngươi.”
“Đúng rồi, lâu như thế ta còn không biết môn phái của đại sư phụ là gì?” Hạ Thiên bỗng nhiên có chút hiếu kỳ: “Ta cũng chưa từng nghe ông nói đến, chẳng lẽ bên trong có chuyện?”
Trương Minh Đà thản nhiên nói: “Không có chuyện gì cả, cũng chẳng có gì để nói. Nếu ngươi muốn nghe…” Nói đến đây, ông bỗng chuyển sang chuyện khác: “Mẹ nó, ta còn chưa hỏi chuyện của ngươi, ngươi còn dám hỏi chuyện riêng của ta. Rốt cuộc ngươi là sư phụ của ta hay ta là sư phụ của ngươi?”
“Không nói thì thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Đêm dần khuya, bữa tiệc tan rã trong không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận