Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2273. Đi ăn thịt nướng

Sự thật chứng minh, quả thật chỉ đơn giản như vậy. Sau khi Lạc Quyền Đông bị Hạ Thiên đánh bay, thì không biết sống chết thế nào. Những chấm sáng và đường sáng đang trôi lơ lửng giữa không trung kia cũng nhanh chóng thu về, cuối cùng ngưng tụ thành một vật thể trong suốt như thủy tinh lớn bằng một ngón cái, rơi vào tay Triệu Thanh Thanh.
"Đây là thứ gì?" Triệu Thanh Thanh mở lòng bàn tay ra, phát hiện mặt ngoài nó trong suốt, bên trong có mười mấy điểm sáng đang lưu động, lẫn trong đó là những sợi dây gắn kết rất nhỏ: “Những điểm sáng bên trong vẫn đang hoạt động sao?"
Có vẻ Hạ Thiên cũng không biết tên nó là gì, nhưng điều này cũng không làm khó được hắn: “Những chấm sáng kia là điểm giới hạn, đường chỉ trắng là giới tuyến, vậy cứ gọi nó là ‘Truyền Tống Bảo’ là được."
"Sư phụ, ngươi nhận ra nó ư?" Dù Triệu Thanh Thanh hết sức tin phục Hạ Thiên, lúc này cũng hơi hoài nghi hắn đang nói hươu nói vượn. “Ai quan tâm nó tên gì, dù sao vật này đã không còn tác dụng."
Hạ Thiên khôi phục bộ dạng thờ ơ. Triệu Thanh Thanh sửng sốt, không giải thích được nói: “Không phải Lạc Quyền Đông mới vừa dùng sao?"
"Nát bét rồi, cũng chỉ có tên ngốc không có linh khí kia miễn cưỡng dùng được." Hạ Thiên uể oải giải thích: “Chúng ta là Tu Tiên Giả, một khi chuyển linh khí vào, vật này sẽ hỏng ngay."
"Không thể sửa lại sao?" Triệu Thanh Thanh hỏi: “Nếu như phối hợp thủ ấn và chú thuật thì sao?" Hạ Thiên bĩu môi: “Mớ chú thuật và thủ ấn kia chỉ để gạt người, không có tác dụng gì."
Quả thật Lạc Quyền Đông không biết chú thuật gì cả, thủ ấn cũng có học một chút, nhưng cũng không có bất kỳ liên hệ gì với món pháp bảo này. Pháp bảo này là do nhiều năm trước hắn lấy được từ trong không gian quỷ dị của một ngôi cổ mộ, hắn suy đoán đây chắc hẳn là di vật của một vị Tu Tiên Giả, hắn dùng rất nhiều thời gian mới hiểu được cách dùng của món pháp bảo đã hư hại này, một là chức năng truyền tống, hai là chức năng giam cầm.
Đáng tiếc bản thân Lạc Quyền Đông không phải là Tu Tiên Giả, trong cơ thể không có linh khí, không có cách nào vận dụng tự nhiên hai loại chức năng khác biệt này. Bình thường, pháp bảo kia cũng phải dùng các loại đồ cổ ẩn chứa linh khí mỏng manh để tu dưỡng, nhằm ngăn ngừa chức năng còn sót lại trong pháp bảo bị tổn hại hoàn toàn.
Vì pháp khí này không ổn định, nên Lạc Quyền Đông không thể thường xuyên lấy nó ra dùng, cũng sợ nó sẽ bị những kẻ lợi hại hơn ngó ngàng đến, cho nên tự thêu dệt một bộ chú thuật và thủ ấn, dùng để mê hoặc người khác.
Người bình thường thấy Lạc Quyền Đông biểu diễn thủ ấn trông như thật, cùng với mớ chú ngữ bí hiểm khó hiểu kia, thật sự sẽ chùn bước, ngay cả đám người Vạn Cổ Hội cũng bị Lạc Quyền Đông dọa, cho nên mới phải hợp tác với hắn.
Hạ Thiên liếc sơ là đã nhìn thấu trò hề của Lạc Quyền Đông, lúc trước cũng lười vạch trần hắn, nhưng vẫn cảm thấy hứng thú với món pháp bảo mà hắn giấu diếm, cho nên vẫn chờ tên ngốc này dùng đến, kết quả lại quá thất vọng. "Sư phụ, mấy người lúc trước bị cái... Ai da, ‘Truyền Tống Bảo’ này mang đi đâu vậy?"
Triệu Thanh Thanh không biết xưng hô món đồ trong tay như thế nào, chỉ có thể gọi theo cái tên mà Hạ Thiên vừa đặt cho nó.
Hạ Thiên cũng không tò mò chuyện này, tùy ý trả lời: “Ta đoán chắc là bị truyền tống đại tới nơi nào đó, dù sao không chết là được, nếu nàng quan tâm có thể tự đi tìm."
"Vậy coi như xong." Triệu Thanh Thanh lại hỏi: “Sư phụ, còn chuyện lão đầu kia bị hắn hóa thành quả cầu năng lượng rồi hấp thu thì sao?"
"Nó vốn không có chức năng này, tên ngốc họ Lạc kia chẳng qua là đang diễn trò, muốn hù chúng ta thôi." Hạ Thiên uể oải nói.
Triệu Thanh Thanh tức điên, lập tức gọi điện thoại cho người của Thiên Đạo tổ, mang cả Lạc Quyền Đông chưa biết sống chết, lẫn Lạc Ngọc Minh trong phòng ngủ về Thiên Đạo tổ. "Sư phụ, vật này xử trí sao đây?"
Triệu Thanh Thanh ở lại với Hạ Thiên, đưa vật phát sáng trong tay cho Hạ Thiên xem. Hạ Thiên cười hì hì nói: “Thanh Thanh nha đầu, nếu ngươi thích thì mang về là được, làm mặt dây chuyền cũng được đó."
Biến pháp bảo thành mặt dây chuyền? Mặc dù Triệu Thanh Thanh cảm thấy vật nhỏ này quả thật rất đẹp, nhưng vẫn lắc đầu: “Để ta cất đi, nói không chừng ngày nào đó lại cần dùng tới."
"Vậy thì tùy nàng."
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì khác, chỉ nói: “Hơi đói rồi, chúng ta đi ăn gì đi." Triệu Thanh Thanh nhìn chung quanh, địa hình sau núi trước hồ, bốn phía đều là khu biệt thự, căn bản chẳng có chỗ nào dùng cơm được: “Xung quanh đây hình như chẳng bán gì, hay là chúng ta trở về rồi ăn?"
"Không cần, tùy tiện tìm một chỗ là được." Hạ Thiên ôm eo Triệu Thanh Thanh, thân hình chợt lóe đã đến một khu vực thành thị khá phồn hoa. Dõi mắt trông, hai bên cửa hàng mọc san sát, đèn đường lấp lánh, khác xa cảnh tượng mới vừa rồi.
"Sư phụ, chúng ta đi ăn cái gì đây, thịt nướng nhé?" Triệu Thanh Thanh biết sức ăn của Hạ Thiên, quán nhỏ bình thường chỉ sợ là hắn ăn không no, “Ta nhớ phía trước có một nhà hàng thịt nướng cũng được lắm."
Hạ Thiên gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì đi qua đó xem xem." Hai người đi về phía trước một lát, thì gặp mấy người phát tờ rơi, cùng mặc đồng phục của tình nguyện viên, hình như đang làm hoạt động gì đó.
Triệu Thanh Thanh tiện tay nhận lấy một tờ, mở ra rồi xem lướt qua, thấy đó là hướng dẫn phân loại rác, không khỏi đọc lại mấy lần, sau đó tiện tay gấp lại nhét vào trong túi áo.
"Ngươi bị điên à? Chặn đường ta làm gì." Lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng hét to muốn điếc tai, khiến những người chung quanh đều có cảm giác màng nhĩ sắp rách.
Triệu Thanh Thanh cũng quay đầu nhìn về hướng đó, thì ra là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đang nổi giận với một cô bé tình nguyện viên khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Cô bé kia cũng bị dọa, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: “Vị tiên sinh này, mấy thứ rác của ngươi lẫn vào nhau hết rồi, hãy phân loại và ném chúng vào đúng thùng rác thì tốt hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận