Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2305. Sáng sớm đã nói mấy truyện xấu hổ

Mơ, là cái gì?
Rất nhiều người sẽ nói, mơ chỉ là một loại hiện tượng sinh lý, ban ngày ngươi nhìn thấy, nghe thấy, đăm chiêu, suy nghĩ, hành động gì... Đều sẽ trở thành tài liệu sống cho giấc mơ, sau đó chúng ngẫu nhiên tiến hành và tổ hợp lại với nhau, cuối cùng cô đọng thành ảo ảnh trong nháy mắt.
Tích tắc này, có lúc rất dài, có lúc rất ngắn, có lúc rất mỹ diệu, có lúc rất kinh khủng.
Mộng đẹp giúp người ngủ, còn ác mộng thì lại làm người ta sợ hãi và tỉnh giấc.
Hạ Thiên xưa nay sẽ không nằm mơ, bất kể là mộng đẹp hay là ác mộng, bởi vì hắn đều có thể làm được vào bất kì lúc nào, hắn muốn làm lúc nào cũng được, lại còn là Tu Tiên Giả mang Băng Hỏa Linh Thể trên người, đương nhiên sẽ không nằm mơ.
A Cửu thì lại có thể nằm mơ, mặc dù nàng đã sớm tẩy tủy, hiện tại cũng có thể xưng là Tu Tiên Giả chân chính, nhưng nàng vẫn giữ lại thất tình lục dục của một người bình thường, cũng chưa từng nghĩ tới việc vứt bỏ những thứ này, huống chi nàng rất thích nằm mơ, và vẫn còn giữ lại một trái tim mơ mộng bất kì lúc nào của một thiếu nữ.
Xung đột như vậy dẫn đến việc Hạ Thiên thường sẽ tỉnh lại rất sớm, còn A Cửu thì vẫn cứ chìm đắm trong giấc mơ.
Hạ Thiên nhìn dung nhan của A Cửu, cảm giác nha đầu này xác thực càng ngày càng đẹp, dù là mặt mày hay là khí chất, cũng dần dần lột xác khỏi hình dáng lúc ban đầu, hiển lộ ra một vẻ quyến rũ độc nhất.
Vẻ quyến rũ này, nên gọi là nữ tính, mang theo một chút quyến rũ, một chút lười biếng, một chút tự kiêu, một chút thong dong...
Hạ Thiên cực kì yêu thích vẻ quyến rũ này, tất cả người phụ nữ của hắn đều có loại quyến rũ này, nhưng mà mỗi người lại không giống nhau, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn càng ngày càng thích các nàng.
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên không khỏi ôm chặt A Cửu.
"Đủ rồi, đừng nghịch." Trong giấc mơ, A Cửu vô ý thức đẩy Hạ Thiên ra, hiển nhiên trong mơ Hạ Thiên cũng không thành thật.
Hạ Thiên cười hì hì: "Cửu nha đầu, ngươi nói đủ rồi gì đấy?"
Đôi mi thanh tú của A Cửu cau lại, cũng không trả lời, chỉ là xoay người, đưa lưng đẹp về phía Hạ Thiên.
Ngay lúc Hạ Thiên muốn làm trò quỷ trên lưng đẹp của A Cửu, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên reo lên.
"Ồ, Thanh Thanh nha đầu, mỗi buổi sáng ngươi đều đúng giờ nhớ ta sao?" Hạ Thiên cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, phát hiện là Triệu Thanh Thanh gọi tới.
Triệu Thanh Thanh cười trả lời: "Sư phụ, mỗi ngày ta đương nhiên đều sẽ nhớ ngươi mà."
"Vậy ta đến tìm ngươi." Hạ Thiên nhìn A Cửu, cảm thấy nàng ít nhất phải ngủ đến xế chiều mới có thể tỉnh lại, không thể lãng phí khoảng thời gian này, chi bằng đi tìm đồ đệ cưng chơi một lúc.
"Được nha, sư phụ, ngươi tới đây." Triệu Thanh Thanh đương nhiên hết sức cao hứng, chỉ là cũng không quên chính sự: "Vừa hay bên này có người muốn tìm ngươi, hình như có chuyện rất quan trọng."
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: "Ai tìm ta?"
"Ta không quen biết." Trong giọng nói của Triệu Thanh Thanh mang theo một ít nghi hoặc, "Hỏi hắn, hắn cũng không nói chuyện, hình như hơn nửa đêm liền quỳ gối trước cửa Triệu gia, chỉ nói một câu muốn tìm ngươi, sau đó liền chết ngất, trên người còn có vết thương không hề nhẹ."
Hạ Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhất thời cũng không nhớ nổi là ai tìm hắn, thế là nói: "Thế giờ ta liền đến đó."
Dứt lời liền cúp máy, lại nhìn A Cửu đang ngủ say, nhẹ giọng nói: "Cửu nha đầu, ta đi bên Thanh Thanh nha đầu xem thử, nàng ở đây chờ ta, đừng có chạy lung tung biết chưa?"
Trả lời hắn chỉ là tiếng hít thở của A Cửu.
"Ta đi đây." Hạ Thiên hôn A Cửu một cái, sau đó thân ảnh liền biến mất không thấy tăm hơi.
Chờ một hồi lâu, A Cửu rốt cuộc mở một con mắt ra, nhìn chung quanh, phát hiện Hạ Thiên quả thật đã rời đi, lúc này mới ngồi dậy, thở phào nhẹ nhõm.
"Tên háo sắc chết bầm này cuối cùng cũng rời đi." A Cửu gãi gãi đầu, "Không được, ta phải tìm một ít chuyện để làm. Nếu để tên háo sắc kia trở về, vậy ta thật sự đừng nghĩ tới chuyện rời giường."
Rất nhanh, A Cửu liền rửa mặt xong xuôi, đổi một bộ quần áo vừa người, vội vã ra khỏi cửa.
...
Một bên khác, Hạ Thiên "xe nhẹ đường quen" đi tới Triệu gia.
"Sư phụ, ngươi đến rồi?" Triệu Thanh Thanh nhìn thấy Hạ Thiên, hai mắt toả sáng, lập tức nhảy đến ôm lấy hắn.
Hạ Thiên cũng ôm lấy Triệu Thanh Thanh, cảm nhận một thoáng “sự nặng trĩu” của đối phương, cười hì hì nói: "Thanh Thanh nha đầu, vóc dáng của ngươi trở nên đẹp hơn rồi."
"Đây còn không phải là công lao của sư phụ ngươi sao." Triệu Thanh Thanh ở trước mặt Hạ Thiên từ trước đến giờ không có thẹn thùng nói chuyện, "Có điều, ta muốn đẹp hơn nữa, sư phụ lúc nào rảnh rỗi vậy?"
"Giờ đang rảnh đây." Hạ Thiên nghiêm trang nói.
"Sáng sớm mà đã nói mấy chuyện xấu hổ này rồi, hai thầy trò các ngươi vừa phải thôi." Triệu Hiểu Trác không biết từ chỗ nào xông tới, lộ vẻ ghét bỏ, nhìn Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh đang ôm nhau.
Hạ Thiên liếc Triệu Hiểu Trác một cái: "Ta và đồ đệ của ta muốn thế nào thì thế đó, có liên quan gì tới ngươi sao?"
"Đúng đấy, không thích thì đừng có nhìn, không ai bắt ngươi nhìn cả." Triệu Thanh Thanh cũng trừng Triệu Hiểu Trác một cái, "Nếu ngươi bị kích thích, có thể thân thiết với tiểu Lạc đó."
Triệu Hiểu Trác không phản bác được, trực tiếp nói sang chuyện khác: "Hạ Thiên, không phải ngươi đến làm việc với Thanh Thanh tỷ sao, bên trong còn có một người sắp chết đang nằm, hắn quỳ ở trước cửa nhà ta cả đêm, chính là vì muốn gặp ngươi."
Triệu Thanh Thanh cũng nhớ tới chính sự: "Sư phụ, chúng ta vào xem thử hắn đi, hắn hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
"Vậy thì đi xem thử." Hạ Thiên thuận miệng nói.
Ba người cùng đi vào trong một cái sân nhỏ của Triệu gia, ở đây thường có mấy vị bác sĩ, do Triệu gia bồi dưỡng, chỉ khám bệnh cho người của Triệu gia.
Trong đó có một phòng bệnh, một người đàn ông trung niên chằng chịt vết thương đang nằm trong đó, trên người cắm đầy máy móc, xem ra thương thế đích thật là không khả quan cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận