Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1842. Chủ nhân

“Hả, giả vờ như không biết nhau?” Hạ Thiên lẩm bẩm: “Có vẻ khá vui đấy, giống như yêu đương vụng trộm vậy.”
Y Tiểu Âm muốn đánh người, ai yêu đương vụng trộm với hắn chứ?
Tuy nhiên, thấy Hạ Thiên có vẻ sẵn sàng làm như vậy, Y Tiểu Âm cũng không buồn nói gì cả.
Quả nhiên Hạ Thiên nhanh chóng gật đầu: “Được, vợ Y Y, nàng vào trước đi, một lát ta có thể giả vờ không quen nàng.”
“Vậy thì ta sẽ vào trước.” Y Tiểu Âm không nói nhiều, bước vào biệt thự.
Hiện tại, ở cổng biệt thự có nhân viên bảo vệ, nhưng khi họ thấy Y Tiểu Âm đến, họ không hỏi gì cả, cứ thể để Y Tiểu Âm vào, lý do rất đơn giản, hai nhân viên bảo vệ đã sững sờ nhìn Y Tiểu m.
Dù sao, đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy một tiên nữ xinh đẹp như vậy.
“Chà, vợ ta đẹp quá nhỉ.” Khi Hạ Thiên đi đến cửa, hai nhân viên bảo vệ vẫn chưa hoàn hồn, họ cũng không quan tâm đến Hạ Thiên, cứ thế để hắn bước vào thế này.
Biệt thự rất lớn có những mấy tầng, hiện tại, những người ra người vào bên trong đang tổ chức một bữa tiệc, nhưng bàn tiệc thực sự của bữa tiệc là ở tầng hầm, vì ở tầng hầm lớn hơn.
Hiện giờ, có hàng trăm người trong tầng hầm hàng nghìn mét vuông, Y Tiểu Âm vừa xuất hiện ở tầng hầm đã thu hút sự chú ý của một số người, chẳng bao lâu đã có người đi về phía nàng.
“Y Tiên tiểu thư? Thực sự là ngươi sao?”
“Y tiểu thư, không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây.”

Chà, có thể coi đây là nơi tụ tập những người thuộc tầng lớp thượng lưu, mà những người ở cấp độ này thực sự rất nhiều người biết Y Tiểu m, quan trọng hơn, họ có thể xác định thân phận của Y Tiểu m, không giống như những người bình thường nhìn thấy Y Tiểu Âm cũng cảm thấy nàng có thể đang giả mạo.
Tất nhiên, còn có một lý do quan trọng khác, hiện tại Y Tiểu Âm không ở cạnh Hạ Thiên.
Y Tiểu Âm không có đàn ông đi chung dường như mới là bình thường đối với mọi người, một khi có đàn ông bên cạnh nàng, mà người đàn ông đó trông khá bình thường, mọi người sẽ nghi ngờ nàng đang giả mạo.
Đối với loại cảnh tượng đó, Y Tiểu Âm đương nhiên rất thoải mái, nhưng nàng vẫn theo bản năng liếc nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Hạ Thiên đang thành thật ngồi ở một góc, nàng không khỏi thả lỏng.
May là gia hỏa kia không xuất hiện khoe khoang nàng là vợ của hắn.
Bây giờ, Hạ Thiên hơi chán, ở đây rất nhiều người, nhưng ngoài Y Tiểu Âm ra, hắn chưa thấy ai mà hắn quen, ngay cả Tô Tiểu Xán tự nhận là có chuyện tìm hắn, cũng chưa thấy đâu cả.
Đương nhiên, Hạ Thiên không thèm đi tìm Tô Tiểu Xán, dù Tô Tiểu Xán không xuất hiện ở đây thì hắn cũng không quan tâm, đối với hắn mà nói, chuyện của Tô Tiểu Xán không là gì, Bối nha đầu cho hắn địa chỉ này, hắn đã đến đây rồi, xem như hắn có thể bàn giao với Bối nha đầu.
Nếu Tô Tiểu Xán không thấy hắn đến đây, thì đó là lỗi của Tô Tiểu Xán chứ không liên quan gì đến hắn.
“Chà, khi vợ Y Y không ở cạnh ta, nàng ấy thật sự trông càng giống tiên nữ hơn.” Lúc này, Hạ Thiên lẩm bẩm.
Đây không phải nói lung tung, khi Y Tiểu Âm một mình đối mặt với những người khác, khí chất cả người dường như thay đổi, tự tin, điềm đạm, cho người ta một loại cảm giác xuất trần thoát tục, nàng thật sự là tiên nữ, nàng được xưng là Y Tiên, rõ ràng không chỉ vì y thuật thần kỳ của nàng, mà còn vì bản thân nàng là một tiên nữ.
Hạ Thiên không có việc gì làm, ngồi ở đó nhìn chằm chằm Y Tiểu Âm cho đến vài phút sau, hai bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn, hai người đó đã sớm nhìn thấy hắn.
Một người trong số họ nháy mắt, sau đó chạy đến chỗ Hạ Thiên, ngồi xuống bên cạnh.
“Này, anh rể, sao ngươi lại ở đây?” Đây là một nữ hài tử, xinh đẹp dễ thương, nhưng dáng người không chuẩn, không phải ai khác, chính là Hàm Hàm cho vay nặng lãi năm mười tuổi.
Về phần người đi với Hàm Hàm, chính là Liễu Vân Anh, nhưng hiện tại Liễu Vân Anh không đến, mà đi tán gẫu với bạn bè.
“Ta đi với vợ ta.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Vợ ư?” Hàm Hàm liếc nhìn xung quanh: “Anh rể, ở đây hình như không có vợ ngươi, không phải vợ ngươi đều đã chạy đi rồi sao?”
Hạ Thiên không nói gì, hắn cũng không thèm nói chuyện với Hàm Hàm, nha đầu đó là tiểu lừa đảo thích lừa dối người khác, mà dáng người lại không được chuẩn, hắn không thèm lãng phí thời gian với nàng.
“Anh rể, chẳng lẽ hôm nay ngươi cũng tới đây vì vị hoạ sĩ xinh đẹp kia sao?” Hàm Hàm lại hỏi: “Nhưng không ổn đâu anh rể, ngươi có tiêu chuẩn thấp như vậy từ khi nào chứ? Mặc dù vị hoạ sĩ kia dáng vẻ khá đẹp nhưng nàng ấy không xinh bằng ta.”
“Hoạ sĩ xinh đẹp nào?” Hạ Thiên hơi tò mò.
“Ôi, anh rể, ngươi còn không biết à, chủ nhân ở đây là một nàng hoạ sĩ, trông rất xinh xắn, nhiều người rất thích nàng ấy.” Hàm Hàm nói nhanh: “Hình như có mấy người giàu có đang theo đuổi nàng ấy, nhưng bản thân nàng ấy cũng rất giàu, tranh của nàng ấy rất có giá trị, nghe nói biệt thự này kiếm được nhờ bán tranh.”
Nói đến đây, Liễu Hàm chỉ về phía cầu thang: “Đấy, nhìn kìa, đó là nàng ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận