Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3167: Một bang phế vật thất bại

“Đương nhiên rồi.” Triệu Yêu Yêu cười nói: “Tâm Ma kỳ chủ thật sự đã quá coi thường ta. Ông ta tưởng rằng có thể bày ra một màn kịch là có thể lừa ta. Thật ra ta đã sớm chỉnh lại cơ quan bên trong tấm lưới rách đó. Đến lúc đó, ông ta sẽ nhận được hậu quả.”
“Như vậy cũng tốt.” Diệp Mộng Oánh cười nhạt: “Ban đầu, chúng ta muốn tìm nơi ở của bọn chúng còn cần phí chút công sức. Hiện tại xem ra làm việc đã gọn gàng hơn.”
Triệu Yêu Yêu bĩu môi: “Mộng Oánh tỷ, tại sao ngươi lại gian hoạt giống như tỷ tỷ của ta vậy?”
Bốp!
Diệp Mộng Oánh tức giận đánh cho Triệu Yêu Yêu một cái: “Ngươi có biết nói chuyện hay không?”
“Được rồi, là các người thông minh, tính toán không bỏ sót, được chưa?” Triệu Yêu Yêu dẻo miệng, lập tức sửa lại.
“Đừng có mà hà tiện lời nói.” Diệp Mộng Oánh nắm tay Triệu Yêu Yêu, đốt một trương phù, sau đó biến mất khỏi Thưởng Nguyệt các.
Mấy giây sau, ánh sáng nhạt trong lầu các lay động, mấy vạn sợi tơ mỏng bằng mắt thường không nhìn thấy được từng chút một tiến vào trong bóng đêm, không hề có chút vết tích.
….
Mặt hồ, gió thổi nước lăn tăn, sóng biếc dập dờn.
Phóng nhãn nhìn lại, không còn thấy cái bóng hòn đảo đâu.
Ngược lại có một cái thuyền nhỏ chậm rãi lướt tới, có một người đội mũ rộng vành trong tay cầm cây chèo thuyền cán dài chống đến gần. Khi còn cách bờ khoảng mười mét thì dừng lại.
“Lên thuyền đi, có việc gì thì lên đảo rồi nói.” Ngải Luân nhảy lên thuyền đầu tiên, vừa nhẹ lại ổn, chiếc thuyền nhỏ không hề có chút lắc lư nào.
Hạ Thiên ôm lấy Y Tiểu m, chợt lóe lên, sau đó cũng nhảy lên chiếc thuyền nhỏ.
Lương Diệu Trúc bất mãn nói: “Đúng là không hề có chút phong độ thân sĩ, tiện tay ôm lấy ta đi theo không được sao?”
“Để ta ôm ngươi.” Hồ Hóa Vũ im lặng nhìn thoáng qua cô em họ của mình, quan tâm hỏi một câu.
“Biến, còn lâu mới để ngươi ôm.” Lương Diệu Trúc ghét bỏ trừng mắt nhìn Hồ Hóa Vũ, tự mình nhẹ nhàng nhảy lên trên thuyền.
Hồ Hóa Vũ sờ mũi một cái, có cảm giác mình hơi bị dư thừa.
Khi hắn ta nhảy lên trên thuyền, thuyền phu hất sào chống xuôi theo bờ, con thuyền nhỏ nhanh chóng bơi ra.
“Đảo ở đâu vậy? Tại sao ta một chút cũng không thấy?” Lương Diệu Trúc đứng trên đầu thuyền, hai tay che trán nhìn ra ngoài, ngoại trừ hơi nước bốc lên thì không hề nhìn thấy đảo giữa hồ nào cả.
“Ngươi không thấy được đâu.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Cứ thành thật đứng đó là được.”
Lương Diệu Trúc không phục: “Ngươi đừng nói ngươi nhìn thấy nhé.”
“Ta đương nhiên thấy rồi.” Hạ Thiên bĩu môi, tùy ý nói: “Chẳng phải ở đằng trước sao?”
“Ngươi lừa quỷ thì có.” Lương Diệu Trúc nhìn một hồi, cái gì cũng không nhìn thấy: “Ngươi đang khoác lác. Ta không nhìn thấy bất kỳ đảo giữa hồ nào. Thuyền này nhất định muốn chở chúng ta đến nơi khác.”
Hồ Hóa Vũ yên tĩnh ngồi một góc thuyền, tinh tế cảm nhận sóng gợn trên hồ, nhất là thủy trúc hai bên bờ, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
“Ngải Luân tiên sinh, ông biết Vạn Thảo cốc không?” Y Tiểu Âm nhịn không được liền hỏi.
Ngải Luân nằm nghiêng trên thuyền uống rượu, nghe Y Tiểu Âm hỏi, lập tức trả lời: “Là đám người kia nói với ngươi à?”
Y Tiểu Âm nhẹ gật đầu: “Bọn họ nói, thần y đến lúc trước đều không chịu rời khỏi Vạn Thảo cốc, không biết là có ý gì?”
“Còn có ý gì nữa chứ?” Ngải Luân nhấp một ngụm rượu, giải thích với Y Tiểu m: “Ngươi có đọc Hiệp Khách Hành không?”
Y Tiểu Âm sững sờ: “Giữa hai cái này có gì liên quan sao?”
“Chúng ta có thể so sánh.” Ngải Luân mỉm cười đưa tay chỉ về phía nào đó: “Y sư bên trong Vạn Thảo cốc tương đương với hiệp khách giang hồ đảo Hiệp Khách. Bên trong Vạn Thảo cốc mọc rất nhiều kỳ hoa dị thảo, đều tuyệt chủng bên ngoài, thậm chí còn có loại không được ghi chép trong sách xưa. Trong cốc còn có Tàng Thư lâu. Y sư trong đó bên ngoài không có. Ngươi nói, ngươi sẽ không mê sao?”
“Ta hiểu rồi.” Y Tiểu Âm nói. Thời gian trước, nàng bỏ ra rất nhiều tiền thu mua sách thuốc, trầm mê trong đó, khó mà kềm chế: “Đây chính là thánh địa của thầy thuốc.”
Hạ Thiên lắc đầu, có chút trào phúng: “Đây không phải thánh địa mà chính là nghĩa địa.”
“Tại sao ngươi lại nói như thế?” Lương Diệu Trúc có ý kiến khác với Hạ Thiên: “Thầy thuốc muốn tiến bộ thì phải học tập y thuật tân tiến, muốn có nhiều dược thảo hơn, có cái gì mà không đúng chứ?”
“Ta không nói là không đúng.” Hạ Thiên trả lời: “Ta chỉ nói là vô dụng mà thôi. Y thuật của bọn họ cũng chỉ có bấy nhiêu, bỏ ra nhiều thời gian để nghiên cứu cũng không có tiến bộ. Thời điểm này ra ngoài trị bệnh cứu người mới có tiến bộ.”
Lương Diệu Trúc cau mày: “Trị bệnh cứu người thì không có vấn đề, nhưng gia tăng tu vi y thuật cũng không sai mà.”
“Đóng cửa làm xe, có làm bao lâu cũng vô dụng.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đám người đó chỉ là một bang phế vật thất bại mà thôi, không cần tìm bất kỳ cái cớ nào cả.”
Bỗng dưng, giữa không trung vang lên một tiếng quát to: “Ngươi mắng ai là phế vật?”
“Ai lên tiếng thì người đó là phế vật.” Hạ Thiên hờ hững đáp lại.
“Lẽ nào lại như vậy?” âm thanh giữa không trung lại càng nổi giận: “Hoàng khẩu tiểu nhi lại dám xem thường tiền bối y đạo, hoàn toàn không xứng là y. Nếu không nghiêm trị, ngày sau ngươi sẽ là con sâu làm rầu nồi canh y giới. Đi chết đi.”
Bỗng dưng, mặt hồ phun trào, nhấc lên sóng biển kinh thiên.
Chiếc thuyền lá nhỏ nói lật là lật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận