Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2980: Dập dầu cũng không thả ngươi một ngựa

Hạ Thiên ngừng lại, quay người nhìn thẳng vào Tiêu Diễm Diễm: “Cho ngươi hai phút, nói đi.”
“Bây giờ A Cửu đang bị nhốt ở Thiên Ngoại Thiên, âm Hậu cũng đang ở đó.” Tiêu Diễm Diễm dừng lại vài giây, suy nghĩ thật kỹ mới bắt đầu nói, chỉ là lời còn chưa nói hết đã bị Hạ Thiên cắt ngang.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta biết mấy thứ này, ngươi còn tin tức nào nữa hay không?”
“Ngươi cũng biết? Tại sao ngươi biết?” Tiêu Diễm Diễm có chút kỳ quái: “Ngươi không phải luôn ở dưới sao, ai nói cho ngươi biết?”
“Chuyện này liên quan gì đến ngươi.” Hạ Thiên cũng lười giải thích.
Tiêu Diễm Diễm cũng không hỏi tiếp, chẳng qua nhịn không được mà bất mãn nói: ‘Ta phí hết sức lực mới hỏi thăm được từ trưởng bối, ngươi lại biết từ trước, không khỏi vô lý quá…”
Hạ Thiên một lần nữa cắt ngang Tiêu Diễm Diễm: “Nếu ngươi không còn tin tức nào khác, ngươi cũng đừng chậm trễ thời gian của ta.”
Tiêu Diễm Diễm nói với Hạ Thiên: “Tin tức A Cửu thì không còn, nhưng ta biết về Chưởng môn ở đây, ngươi có muốn nghe hay không?”
“Cái này nghe hay không cũng chẳng khác gì nhau lắm, nhưng ngươi muốn nói cũng được, đi theo đi.” Hạ Thiên thả người bay đi, bay đến một thác nước chỗ sâu sơn thủy.
“Chưởng môn nơi này tên Tề Thiên Thánh, tự xưng Mỹ Hầu Vương chuyển thế.” Tiêu Diễm Diễm đi bên cạnh Hạ Thiên, chậm rãi nói ra tin tức nàng biết: “Cho nên, ông ta đã tạo dựng nơi này giống với Hoa Quả Sơn. Nghe nói tu vi còn vượt qua khỏi Tiên đế năm đó, nhưng vì độ kiếp thất bại, cảnh giới mới rơi xuống.”
Hạ Thiên kỳ quái hỏi: “Mỹ hầu tử chuyển thế?”
“Là Mỹ Hầu Vương!” Tiêu Diễm Diễm tức giận nói: “Ngươi đừng nói ngay cả Tây Du Ký ngươi cũng không xem nhé.”
“Ngươi có ý kiến gì sao?” Hạ Thiên ngáp một cái. Đọc sách là một công việc quá nhàm chán, không bằng chơi đùa với các bà vợ còn vui hơn.
Tiêu Diễm Diễm lắc đầu: “Ta không có ý kiến, chỉ là ta muốn nói cho ngươi biết ngươi tốt nhất đừng nên xem thường Tề Thiên Thánh. Nếu không, có thể sẽ ăn thiệt đấy.”
“Chỉ có ta cho người khác ăn thiệt, chứ chưa có người nào cho ta ăn thiệt.” Hạ Thiên đáp lại.
Tiêu Diễm Diễm cũng không biết có nên khuyên Hạ Thiên một hai câu hay không. Thái độ khinh địch như vậy đúng là không được. Tuy nhiên, Hạ Thiên trước kia đích thật chưa từng bị đánh bại. Hơn nữa, cho dù nàng lên tiếng khuyên hắn, ngoại trừ bị Hạ Thiên phiền chán, cái gì cũng không có.
Tiêu Diễm Diễm đành nói ra tin tức mà nàng biết: “Ta nghe vị trưởng bối trong nhà nói, Tề Thiên Thánh không phải người bình thường, thể chất rất đặc biệt. Về phần đặc biệt như thế nào, ta không biết.”
“Có đặc biệt cũng không đặc biệt bằng thể chất của ta.” Hạ Thiên hơi kiêu ngạo nói. Băng Hỏa linh thể đích thật rất nghịch thiên, thể chất bình thường kém xa so với nó.
Một lát sau, ba người đến trước mặt thác nước thật lớn.
“Người đang ở bên trong.” Tiêu Diễm Diễm nói với Hạ Thiên: “Ta không lẫn vào đâu. Nếu không, sẽ liên lụy đến Tiêu gia.”
“Tùy ngươi.” Hạ Thiên không cần Tiêu Diễm Diễm hỗ trợ, cũng không cần người hò hét trợ uy. Hắn để mặc Tiêu Diễm Diễm muốn làm gì thì làm.
Hỏa Cửu Linh thấy Hạ Thiên không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi: ‘Hạ chưởng môn, ngươi có cần ta vào đó dẫn người ra không?”
“Không cần, người đã ra rồi.” Hạ Thiên đáp.
“Ra, ra rồi?” Hỏa Cửu Linh ngẩn người, cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện được ai: “Ở đâu thế?”
Hạ Thiên cũng không trả lời, giữa ngón tay sáng lên ngân châm, cách không đâm một châm về phía thác nước.
Bành.
Một luồng linh khí bắn ra, chỉ thấy bọt nước bắn tung tóe, thác nước vỡ thành vô số dòng nước.
“Cái này…” Hỏa Cửu Linh cũng ngây người, không hiểu tại sao Hạ Thiên lại làm như thế.
Dòng nước bắn tung tóe bốn phía, nhấn chìm sơn lâm chung quanh. Hoa Quả Sơn vốn đẹp như trong tranh chỉ trong chốc lát đã biến thành một mảnh hỗn độn.
Không bao lâu sau, rất nhiều hầu tử cầm binh khí từ trong huyệt động đằng sau thác nước vọt ra, bao vây Hạ Thiên và Hỏa Cửu Linh.
“Là ai? Tại sao ngươi dám gây sự trên địa bàn của ta?” Lúc này, giữa không trung vang lên một âm thanh quát hỏi.
Hỏa Cửu Linh nghe được âm thanh này, cảm giác màng nhĩ đau nhức, óc như muốn bị đun sôi.
“Đừng núp nữa, chẳng thú vị gì cả.” Giọng nói của Hạ Thiên vẫn bình tĩnh như cũ, có chút không kiên nhẫn: “Ngươi nên tranh thủ lăn ra đi, sớm một chút giải quyết cho xong việc, ta còn phải đến Thiên Ngoại Thiên nữa.”
“Thú vị thật.” Người kia mỉm cười, hơi trêu chọc “Ta nhận được mệnh lệnh của Tiên đế, bảo ta giết ngươi ở đây.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ngươi không có thực lực đó đâu.”
“Thiếu niên lang, ngươi quá ngông cuồng rồi đấy.” âm thanh kia càng thêm khiêu khích: “Ngươi không cho rằng ta cùng một cấp độ với đám phế vật mấy trọng thiên bên dưới chứ? Ta cao hơn bọn họ nhiều, mà còn cao hơn rất nhiều giai. Đám người bọn họ cộng lại cũng không sánh bằng một đầu ngón tay của ta.”
Hạ Thiên không hề yếu thế: “Thế mười ngươi cộng lại cũng còn kém ngón tay của ta một giáp.”
“Cuồng vọng vô tri.” âm thanh kia thở dài: “Thật ra tư chất của ngươi không tệ. Ta thật sự muốn thu ngươi làm đồ đệ. Chỉ cần bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Bây giờ, cho dù ngươi gọi hết hầu tử hầu tôn của ngươi ra dập đầu trước ta, ta cũng không tha cho ngươi mạng nào đâu.”
“Quả nhiên muốn chết.” âm thanh kia hiển nhiên không phải là người tốt tính, phẫn nộ quát: “Ăn trước của ta một gậy, để ngươi nếm thử bài học.”
Nói xong, thác nước hợp nhất thành một chỗ, hợp thành một côn thủy côn, nặng nề đập xuống Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận