Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2475: Người ở Tiểu Tiên Giới

"Mời thả sư đệ xuống." Người đến một bộ áo bào trắng, thân hình thẳng tắp, đôi mắt lành lạnh, khắp toàn thân đều tỏa ra luồng khí tức của một công tử tài tình xuất chúng, tư thái cầm kiếm cũng đẹp mắt đến nỗi một vài nữ nhân đứng ngoài quan sát đều cảm thán không thôi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn người này một cái, phát hiện quả nhiên là người quen, lúc ở trên biển, hắn vừa mới đạp bay Lương Bắc Thần không bao lâu, thì tên nam tử áo bào trắng đã tìm đến hắn và A Cửu, chỉ là lúc đó hắn không tin Hạ Thiên, cho nên cũng không có truy cứu trách nhiệm của Hạ Thiên và A Cửu.
"Nếu ta không thả thì sao?" Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu.
Ngữ khí của nam tử áo bào trắng vẫn hờ hững như thường: "Thế thì xin lỗi, Diệp mỗ cũng không cách nào bảo đảm đầu của các hạ còn có thể bình yên ở trên cổ không."
"Nói chuyện mà ra vẻ nho nhã như thế làm gì." Hạ Thiên bĩu môi, hỏi: "Ngươi chính là tên sư huynh ngu ngốc kia, đúng không?"
Nam tử áo bào trắng gật gật đầu: "Tại hạ Diệp Tuyệt Trần, đến từ Vạn Lung Động Thiên ở Tiểu Tiên Giới, xin hỏi các hạ là ai?"
"Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ." Hạ Thiên theo thói quen đọc câu cửa miệng của hắn lên.
"Hạ Thiên?" Nam tử áo bào trắng hơi nhíu mày, "Cái tên này nghe có chút quen tai, hình như ta đã nghe qua ở đâu rồi."
Hạ Thiên không phản đối, nói: "Nghe qua tên ta cũng không có gì quá là lạ cả, dù sao ta vừa là cao thủ số một thiên hạ, vừa là thần y số một thiên hạ, tiếng tăm vô cùng lớn."
"Nhớ ra rồi." Nam tử áo bào trắng khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Không lâu trước đây ta có nghe âm Hậu nhắc qua cái tên này, nói là tên khốn nạn số một thiên hạ, cũng là tên sắc lang số một thiên hạ, nàng còn bảo rằng khi ta gặp được ngươi, thay nàng một kiếm giết ngươi."
"Ngươi mới là tên khốn và sắc lang thì có." Hạ Thiên có chút khó chịu nói: "m Hậu đang ở đâu, ta có quen nàng à? Từng gặp nhau rồi sao? Nàng dựa vào cái gì để phỉ báng ta?"
Nụ cười của nam tử áo bào trắng trong nháy mắt thu lại, nói với Hạ Thiên: "n oán giữa ngươi với âm Hậu, Diệp mỗ không có hứng thú. Hiện tại ngươi thả sư đệ ta trước, những chuyện khác sẽ nói sau."
"Muốn thả cũng được, nhưng mà, ngươi tự đi tìm đi." Hạ Thiên suy nghĩ một hồi, tiện tay ném Lương Bắc Thần một cái, chỉ thấy cả người hắn như là đạn pháo, trong chớp mắt liền bay ra khỏi đảo Sương Nguyệt, nặng nề bay xuống biển.
"Ngươi muốn chết!" Nam tử áo bào trắng không nghĩ là Hạ Thiên lại dám ở ngay trước mặt hắn, ném sư đệ của hắn xuống biển, suýt chút nữa tức đến nỗi trực tiếp cắt đứt cái cổ của Hạ Thiên.
"Muốn giết ta, vậy thì động thủ đi." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nhắc nhở: “Có điều, Thủy Linh Thể của sư đệ ngu ngốc của ngươi đã bị ta phế bỏ, nếu mà ngươi không đi cứu hắn, có lẽ qua vài phút nữa thì hắn sẽ chết đuối đó."
Nam tử áo bào trắng trợn trừng hai mắt, không tin lời của Hạ Thiên cho lắm, nhưng lại không dám đem tính mạng của sư đệ ra để đánh cược, nên đành phải thu kiếm vào vỏ, nhìn chằm chằm Hạ Thiên một cách tàn nhẫn: "Hạ Thiên đúng không, Diệp mỗ nhớ rồi. Chờ cứu xong sư đệ, ta nhất định sẽ trở lại chém ngươi ra làm hai."
Nam tử áo bào trắng bay lên trời, hóa thành một đạo hàn mang, lập tức bay đến chỗ mà Lương Bắc Thần rơi xuống, bỗng bay xuống biển.
"Ta có thể cho ngươi mười giây, dùng để nói ba chuyện." Thân ảnh của Hạ Thiên chợt xuất hiện ở bên cạnh lão đầu râu bạc, giơ tay điểm huyệt hắn, khiến hắn hoàn toàn không thể động đậy.
"Ngươi, kim châm trên người ngươi rõ ràng còn chưa lấy ra hết, tại sao có thể..." Lão đầu râu bạc sợ hãi không thôi, chỉ là chưa nói hết lời, liền thấy Hạ Thiên xòe tay trái ra, sáu cái kim châm còn lại thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay.
Hạ Thiên tỏ vẻ hời hợt: "Ta đã nói rồi, kim châm này không khống chế được ta."
"Không đúng, kim châm vẫn còn hữu dụng." Lão đầu râu bạc không có bị lừa bởi những gì mà Hạ Thiên nói, kiên định nói: "Đến bây giờ ngươi mới lấy sáu cây kim châm ra, vậy đã chứng tỏ nó có tác dụng, chỉ là thực lực của của ta chưa đủ, nên không cách nào phát huy toàn bộ uy lực của kim châm mà thôi."
"Ngươi nghĩ như vậy cũng không sai, chỉ là không thể thực hiện được." Hạ Thiên bĩu môi, giọng điệu có phần thờ ơ, như là nói một chuyện không có liên quan gì đến hắn: "Nếu muốn dùng những kim châm này để khống chế ta, thì đối phương ít nhất phải có tu vi Độ Kiếp kỳ đỉnh cao, nhưng cũng chỉ được có nửa ngày. Ngươi có thực lực đó sao?"
"Ta đương nhiên không có, nhưng âm Hậu thì có." Con mắt của lão đầu râu bạc lóe lên, lườm Hạ Thiên rồi nói: "Trên thế giới này, chung quy vẫn còn có người có thể chế ngự được ngươi. Hạ Thiên, nếu bây giờ ngươi giết ta, ta không có tí tiếc nuối nào, bởi vì ta biết ngươi sớm muộn cũng sẽ đi theo ta xuống địa ngục."
Hạ Thiên lắc đầu: "Suy nghĩ của đồ đần đều ngây thơ và ấu trĩ như thế à? Ngươi chắc chắn chết rồi đó, xuống địa ngục cũng là chuyện tất nhiên, nhưng ta, thì sẽ không chết."
"Ha ha, sinh lão bệnh tử, đó là sự vận hành của thiên đạo." Lão đầu râu bạc nghe thấy vậy, không khỏi bắt đầu cười nhạo: "Kể cả tu tiên giả, cũng chỉ có thể kéo dài quá trình này. Coi như tu luyện đến Kim Đan kỳ, tuổi thọ của ngươi cũng có hạn, thân thể ngươi cũng không phải là vạn độc bất xâm.”
“Đồ vật có thể giết chết ngươi trên thế giới này, vẫn tồn tại. Trừ khi ngươi đạt đến Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, thậm chí độ kiếp thành công, đạt đến cảnh giới Tiên Nhân chân chính, nhưng đáng tiếc, đó chỉ là vọng tưởng mà thôi. Đến hiện tại, ở trái đất, lão phu chưa từng nghe nói qua có phi thăng giả độ kiếp thành công nào cả."
"Có thì có đó, ngươi không biết, đó là do đồ đần nhà ngươi kiến thức nông cạn mà thôi." Hạ Thiên lười biếng nói: "Chưa kể Độ Kiếp kỳ cũng chẳng có gì ghê gớm, ta có thể bồi dưỡng ra mấy người bất kì lúc nào, đại đa số các bà vợ của ta đều là Độ Kiếp kỳ, mặc dù hiện tại các nàng đã mang theo đảo Thần Tiên đi chỗ khác để chơi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận