Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1758. Chuyện của Tiểu Đông không đơn giản

“Nếu anh rể đã tới thì ta an tâm rồi, Tiểu Đông chắc chắn không sao." Đàm Uy nhẹ nhàng thở ra, “Canh thúc, anh rể, nếu không thì các ngươi ở chỗ này với Tiểu Đông đi, ta đi cục cảnh sát xem việc kia điều tra đến đâu rồi, xem coi rốt cuộc là tên khốn kiếp nào dám ra tay với Tiểu Đông."
“Cũng được, Đàm Uy hỏi thăm một chút, có tin tức gì nhớ gọi điện thoại cho ta." Thạch Trường Canh gật đầu, “Hạ Thiên, hai chúng ta chờ ở đây đi. Trước mắt chúng ta còn không rõ tình huống như thế nào, những người đi theo bảo vệ Tiểu Đông cũng chỉ là vệ sĩ thông thường, tạm thời chúng ta đi theo Tiểu Đông có thể sẽ tốt hơn một chút."
Thạch Trường Canh dừng một chút, lại bổ sung: “Chúng ta thuận tiện chờ Thuần Thuần tới, nếu không nàng ấy trở về có thể không tìm thấy ai."
“Bại hoại thúc thúc, bại hoại thúc thúc!” Có giọng nói thanh thúy từ bên trong truyền ra, Vân Tiểu Đông nhanh chóng chạy tới, ừm, hiện tại, nàng vẫn còn mặc áo bệnh nhân.
“A, Thạch gia gia cũng tới rồi!” Vân Tiểu Đông lập tức phát hiện Thạch Trường Canh, “Đàm thúc thúc, ngươi cũng ở đây sao?"
“Tiểu Đông, ngươi không có việc gì thì tốt rồi, ta đi cục cảnh sát trước, tối nay lại tới tìm các ngươi." Đàm Uy nói một tiếng, tiếp theo lên xe rời đi.
“Hẹn gặp lại Đàm thúc thúc nha." Vân Tiểu Đông giơ tay vẫy chào Đàm Uy, hiện tại trông nha đầu này rất vui vẻ, mới vừa bị thọc một dao hình như cũng không ảnh hưởng gì tới nàng.
“Hạ Thiên, nếu Tiểu Đông đã ra rồi, chi bằng chúng ta trở về nhà đi." Thạch Trường Canh đưa ra đề nghị.
“Đi thôi." Hạ Thiên sao cũng được, kỳ thật hắn vốn dĩ cảm thấy nếu không có việc gì có thể đi rồi, nhưng cân nhắc đến việc bây giờ hắn cũng không có chỗ nào để đi, vậy trước tiên ở đây đợi thêm lát nữa.
“Nào, Hạ Thiên, Tiểu Đông, lên xe đi." Thạch Trường Canh mở cửa xe bán tải ra, tiếp theo khẽ cười nói: “Yên tâm đi, mặc dù xe của ta không phải xe tốt, nhưng ngồi vẫn rất thoải mái."
“Thạch gia gia, tại sao ngươi lại không mua một chiếc xe tốt hơn chứ?” Vân Tiểu Đông lên xe bĩu môi, “Xe này nhìn xuống cấp quá rồi, nếu ngươi không có tiền thì có thể đi tìm mẹ ta nha, nàng ấy có rất nhiều tiền."
“Xe này khá tốt, chắc chắn, hơn nữa đi đâu cũng được." Thạch Trường Canh cười ha ha, “Được rồi, chúng ta về nhà trước rồi nói."
Xe bán tải nhanh chóng khởi động, mấy năm nay thành phố Mộc Dương phát triển rất nhanh, diện tích nội thành cũng mở rộng rất nhiều, nhưng nói tóm lại thì thành phố Mộc Dương vẫn là một địa phương tương đối nhỏ.
Rốt cuộc thì ở đây chỉ có một cái cảnh khu Thanh Phong Sơn, hơn nữa cảnh khu cũng không được khai phá quá mức, tiếp đãi du khách cũng có một chút hạn chế, những việc đó dẫn đến một số người cũng không nguyện ý tới đây. Mặt khác, nơi này cách thành phố Giang Hải không xa, đa số những người có tiền ở thành phố Mộc Dương đều lựa chọn dọn tới sinh sống ở Giang Hải.
Thạch Trường Canh vẫn ở chỗ cũ, biệt thự hai tầng ven sông, hơn mười năm mà căn biệt thự đó nhìn vẫn còn khá tốt, không hề có chút cũ nát, mà một loạt nhà ở ven sông này vẫn duy trì nguyên dạng vốn có.
Đương nhiên, bây giờ Thạch Trường Canh không có quản gia, cũng không có tài xế, thật ra phần lớn thời gian hắn đều ở một mình. Mặc dù ở đây có phòng của Vân Thanh, cũng có phòng của Thạch Thuần, thậm chí Vân Tiểu Đông cũng có một căn, nhưng kỳ thật phần lớn thời gian các nàng đều không có ở đây.
Thật ra Vân Thanh còn có một căn biệt thự ở thành phố Mộc Dương, còn có cả bể bơi. Đương nhiên, nàng không phải ghét bỏ nhà của Thạch Trường Canh không tốt, mà ở chỗ này không được thuận tiện cho lắm, đặc biệt là khi Hạ Thiên đến tìm nàng, nàng lại càng không thích hợp ở đây.
Mà Thạch Thuần và Vân Tiểu Đông đều thích kề cận Vân Thanh, cho nên hai người thường ở chỗ của Vân Thanh nhiều hơn, còn về việc vì sao mấy năm nay các nàng không nhìn thấy Hạ Thiên, nguyên nhân rất đơn giản, khi Hạ Thiên đến đây thì Vân Thanh sẽ tiễn hai người đi chỗ khác.
Không tiễn không được, nàng và Hạ Thiên ở trong biệt thự cuồng hoan, không cẩn thận sẽ tiêm nhiễm độc hại cho các cô gái nhỏ.
“Nào, Hạ Thiên, ngồi xuống đi, uống chút trà." Thạch Trường Canh gọi Hạ Thiên ngồi xuống, chuẩn bị pha trà.
“Thạch gia gia, để ta pha trà cho." Lúc này, Vân Tiểu Đông lại rất ngoan ngoãn, chủ động gánh vác nhiệm vụ pha trà.
“Đúng rồi Hạ Thiên, ta nghe Thuần Thuần nói ngươi và Tiểu Thanh các nàng đi du lịch xa nhà, sẽ không trở về trong thời gian ngắn, có việc này sao?” Bây giờ, Thạch Trường Canh đột nhiên hỏi một câu.
“Vân Thanh tỷ tỷ các nàng đi du lịch, nhưng các nàng không mang ta theo." Hạ Thiên nói tới việc kia vẫn không thể tránh khỏi có chút buồn bực, “Ừm, các nàng đi đến một nơi rất xa, không có cách nào liên lạc được, tạm thời chắc sẽ không trở về."
“Thì ra là thế." Thạch Trường Canh như suy nghĩ gì đó, hắn cũng không có hỏi thêm nữa, vì thật ra hắn cũng mơ hồ biết được Hạ Thiên và Vân Thanh các nàng có chút bí mật.
Thạch Trường Canh hơi hơi trầm ngâm một chút, lại nó thêm: “Hạ Thiên, chúng ta cần phải làm rõ chuyện của Tiểu Đông, trước hôm nay, không có ai dám ra tay với Tiểu Đông, ở thành phố Mộc Dương này, bây giờ có thể là ai đó đã biết Tiểu Thanh không ở đây. Tóm lại chúng ta cần phải biết rõ rốt cuộc chuyện kia nhắm về phía Tiểu Đông hay Tiểu Thanh."
Đang nói thì điện thoại của Thạch Trường Canh vang lên, hắn nhận điện thoại: “Đàm Uy, ngươi đến cục cảnh sát rồi à? Cái gì? Sao lại thế này? Được rồi, tốt, ta đã hiểu."
Cúp điện thoại, Thạch Trường Canh nhìn Hạ Thiên, sắc mặt khó coi: “Có vẻ chuyện của Tiểu Đông không đơn giản rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận