Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2599: Không phải bùng học đấy chứ

Lúc sắp xế chiều, Hạ Thiên dẫn Thạch Thuần đến tập đoàn Thần Y.
Thạch Thuần vốn muốn về nhà, kết quả nghe thấy Hạ Thiên nói Ninh Nhụy Nhụy quay về Giang Hải, thế là quyết định chơi thêm mấy ngày nữa.
Đôi chân dài vừa thẳng vừa đẹp vừa trắng của Ninh Nhụy Nhụy khiến Thạch Thuần rất thèm khát lâu, không dễ gì mới gặp, phải giải cơn khát mới được chứ.
Thế là trong phòng tập xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
Một đại mỹ nhân chân dài nằm trên ghế thoải mái phơi nắng, hưởng thụ vẻ đẹp của tắm nắng.
Một tiểu mỹ nữ trẻ tuổi khác cẩn thận mát xa đôi chân đó, biểu cảm trên mặt một lời khó nói hết, nếu như xuất hiện ở trên mặt nam nhân thì chắc chắn sẽ gọi là cực kỳ dung tục.
Hai mỹ nữ một lớn một nhỏ đương nhiên là Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần.
Ninh Nhụy Nhụy vốn không quá quen người khác tiếp xúc với thân thể của nàng, nhưng Thạch Thuần lại dính như cao chó, đuổi cũng không đi, mắng cũng không đi, dứt khoát tùy nàng, lười quản việc đó.
Thạch Thuần nhiều lần mát xa đôi chân của Ninh Nhụy Nhụy, ánh mắt phát sáng, nước miếng còn sắp rơi xuống rồi.
“Này, Thuần nha đầu, ngươi sờ mó đủ chưa.” Hạ Thiên bỗng nhiên xuất hiện trong phòng tập thể dục, có chút bất mãn nói với Thạch Thuần.
“Anh rể, ngươi nói gì thế.” Thạch Thuần lập tức đổi vẻ mặt chính nghĩa, “Ta đang mát xa cho Nhụy Nhụy tỷ mà, làm thế có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, khiến chân nàng càng đẹp càng mướt hơn, không phải đều là vì hạnh phúc sau này của ngươi sao, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng chứ.”
Hạ Thiên còn lâu mới tin lời nói vớ vẩn này: “Nếu như nước miếng ngươi không chảy, lời nói còn đáng tin một chút.”
“Chảy nước miếng hả?” Thạch Thuần bị dọa sợ luôn, nhanh chóng dùng tay áo lau miệng, giảo hoạt nói: “Đây, đây là mồ hôi, không phải nước miếng, tuyệt đối không phải.”
Hạ Thiên nhấc một cái ghế tới, thân thể nghiêng qua tựa đầu vào trên đùi Ninh Nhụy Nhụy: “Đừng ấn nữa, ngươi qua bên kia, để ta gối một lát.”
Thạch Thuần bất mãn nói: “Này, anh rể, ngươi có hiểu thế nào là lần lượt không, ngươi muốn gối đầu lên chân Nhụy Nhụy tỷ ít nhất cũng phải được ta đồng ý chứ.”
“Chân nữ nhân của ta, ta muốn gối lúc nào thì ta gối.” Hạ Thiên lười biếng trả lời Thạch Thuần.
“Không được.” Thạch Thuần kéo Hạ Thiên dậy: “Ta còn chưa chơi đã… Ấy, là chưa mát xa xong, ngươi không thể nằm.”
Hạ Thiên không thèm để ý đến sự kháng nghị của Thạch Thuần.
Ninh Nhụy Nhụy vẻ mặt hạn héo lời mở to mắt ra, ngữ khí không khỏe nói: “Hai người xong chưa hả, điều các ngươi phải tranh đầu tiên là sự đồng ý của ta, được chưa!”
“Vậy Nhụy Nhụy tỷ, ngươi có đồng ý không?” Thạch Thuần nghiêm túc nói.
Ninh Nhụy Nhụy trả lời: “Không đồng ý.”
“Anh rể, ngươi nghe chưa, Nhụy Nhụy tỷ nói không đồng ý.” Thạch Thuần kêu lên với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười hì hì: “Đó là nói ngươi.”
“Là nói cả hai người các ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi trừng mắt nhìn hai người này, “Các ngươi thật là một đại lưu manh, một tiểu lưu manh, đều không phải người tốt gì cả.”
Thạch Thuần ấm ức nói: “Nhụy Nhụy tỷ, ngươi nói thế làm người ta đau lòng lắm đấy, may mà ta giúp ngươi mát xa được nửa tiếng rồi.”
“Ngươi đang mát xa à?” Ninh Nhụy Nhụy bị chọc cho tức cười, ngón tay chọc chọc đầu Thạch Thuần: “Ngươi cứ sờ tới sờ lui, hại ta nổi hết cả da gà rồi này.”
“Hì hì.” Thạch Thuần tự biết chút tâm tư của mình bị nhìn thấu liền có chút ngại ngùng.”
“Đều tại ngươi dạy hư Thuần Thuần.” Ninh Nhụy Nhụy liếc mắt nhìn Hạ Thiên, “Sau này bớt nói mấy lời không hay với nàng đi, nàng còn là trẻ con đấy.”
Hạ Thiên bĩu môi, hoàn toàn không muốn nhận cái nồi này: “Tiểu muội chân dài, lời này của cô sai rồi, Thuần nha đầu là tự học thành tài, không phải do ta dạy, ta cũng chưa từng dạy ra đồ đệ như thế.”
Thạch Thuần cười hì hì: “Anh rể khiêm tốn quá rồi, ta vì đi theo bên cạnh ngươi bị lây nhiễm, cho lên mới thế này.”
“Bớt tỏ vẻ thế đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Đừng cái gì cũng đổ lỗi cho ta.”
“Nhụy Nhụy tỷ, nghe anh rể nói kìa, ngày mai chúng ta đi núi Chung Nam đi?” Thạch Thuần vừa cười vừa nói, đuổi theo ấn lên đôi chân của Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy bị Thạch Thuần phân tán lực chú ý, gật đầu nói: “Có cái gì mà Ẩn Tiên đại hội gửi thư mời cho ta và Hạ Thiên, đúng lúc chúng ta cũng có việc cần sang đó điều tra, ấy, ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Đương nhiên là vì ta cũng muốn đi.” Tròng mắt Thạch Thuần quay vòng vòng, “Đúng dịp gần đây được nghỉ, cho nên muốn đi ra ngoài chơi, ta thấy núi Chung Nam cũng được.”
Ninh Nhụy Nhụy hơi cau mày, ý cười hấp háy nhìn Thạch Thuần: “Không đúng, Thạch Thuần, bây giờ trường học có thể nghỉ cái gì, không phải ngươi bùng học chứ?”
“Thật ra ta bảo vệ nghiên cứu trước.” Thạch Thuần có chút ngại ngùng cười nói: “Dù sao cũng đã tới cuối kỳ, lên lớp hay không lên lớp cũng chả sao, trước đó ta đã giúp thầy hướng dẫn làm vài hạng mục thật sự có hơi mệt, muốn đi ra ngoài thả lỏng chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận