Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2863: Chỉ có ngớ ngẩn mới mắng ta

“Hạ Thiên, ngươi đừng giả bộ nữa. Chúng ta mới chia tay không bao lâu, ngươi đã làm bộ không biết ta?” Nữ nhân diễm lệ bực tức nói.
Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững đáp: “Ta chẳng có ký ức gì về những người quái dị. Ngươi nhắc lại đi”
“Ta là Tiêu gia Tiêu Diễm Diễm, đã từng đến Sương Nguyệt đảo. Lần này chắc ngươi nhớ rồi chứ?” Nữ nhân diễm lệ thở dài bất đắc dĩ.
“Dù sao chúng ta cũng chẳng quen biết, có nhớ hay không cũng chẳng có liên quan.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Tiêu Diễm Diễm bó tay, cảm khái nói: “Khó trách có không ít người mắng ngươi khốn kiếp. Ngươi quả nhiên là một tên khốn kiếp chính cống.”
“Chỉ có thứ ngớ ngẩn bị ta đánh mới có thể mắng ta.” Hạ Thiên nhìn Tiêu Diễm Diễm, hơi khinh thường: “Ngươi có thể nghe được người khác mắng ta, hoặc ngươi là ngớ ngẩn, hoặc tất cả người bên cạnh ngươi đều ngớ ngẩn.”
“Này, ngươi đừng mắng người khác như vậy chứ.” Tiêu Diễm Diễm trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ai nói chỉ có người bị ngươi đánh mới mắng ngươi. Với tính cách này của ngươi, rất nhiều người cũng chẳng ưa nổi.”
“Khốn kiếp.” Ngôn Tử Mặc vừa bị Hạ Thiên đánh bay trong phút chốc đã chạy về, nhìn Hạ Thiên chửi ầm lên: “Tên khốn kiếp ngươi dám làm nhục ta như vậy.”
Tiêu Diễm Diễm á khẩu không trả lời được. Mặt mũi mất cũng nhanh quá đi.
“Hôm nay ta nhất định phải làm thịt ngươi, ai cũng không ngăn được.” Gương mặt Ngôn Tử Mặc tràn ngập giận dữ, quát lớn với Hạ Thiên.
Hạ Thiên còn chưa lên tiếng, Tiêu Diễm Diễm đã quay sang nói với Ngôn Tử Mặc: “Chỉ dựa vào chút thực lực đó của ngươi, ngươi không đụng được vào hắn ta đâu. Ngươi nên tìm chỗ nào mát mẻ ngồi nghỉ ngơi đi, đừng đi tìm chết.”
“Ngươi là ai? Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?” Ngôn Tử Mặc đang nổi nóng, làm sao chịu được Tiêu Diễm Diễm châm chọc hắn ta chứ: “Nếu ngươi còn nói nữa, ta giết ngươi cùng một chỗ luôn.”
Tiêu Diễm Diễm lắc đầu: “Lời hay thì khó khuyên, đã như vậy, tùy ngươi thôi, chỉ là đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hắn nổi danh tà môn đấy.”
“Ngươi mới là tà môn.” Hạ Thiên khó chịu trừng Tiêu Diễm Diễm: “Ngươi còn dám nói xấu ta ngay trước mặt của ta, ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
Tiêu Diễm Diễm mỉm cười, che miệng nói: “Chỉ đùa một chút thôi mà. Nói thế nào chúng ta cũng đồng sinh cộng tử. Ngươi thật sự không xem ta là bạn sao?”
“Bớt làm bộ đi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu ngươi còn chọc ta, ta đánh ngươi không sai đâu.”
“Cho đến bây giờ ta chưa từng nghĩ đến chuyện chọc giận ngươi.” Ý cười trên mặt Tiêu Diễm Diễm lại càng đậm: “Ta còn dự định mượn gió Đông của ngươi thông qua thí luyện Tiểu Tiên Giới nữa mà.”
Cả hai đều không để ý đến Ngôn Tử Mặc đang tức giận đến mức muốn bể phổi bên cạnh. Hắn ta từ lúc sinh ra cho đến nay chưa từng bị ai làm nhục qua như vậy, hắn ta không thể nhịn được nữa.
“Hồng cương khởi, huyết lực trướng nguyên.” Ngôn Tử Mặc nổi giận quát một tiếng, cả người bỗng dưng trở nên đỏ bừng, giống như một khối sắt bị đốt đỏ, cơ thể cũng bành trướng, đạt đến độ cao hai mét. Thân bên ngoài cũng mọc lông cứng màu đỏ, miệng không ngừng thở ra thi khí, khiến người ta ngửi thấy muốn buồn nôn.
Tiêu Diễm Diễm thấy thế, lại cảm thấy buồn nôn: “Cái thứ gì vậy, khó coi chết đi được.”
Sắc mặt Tần Bảo Ngọc bên cạnh trở nên ngưng trọng, sợ hãi nói: “Đây là tuyệt kỹ Hóa Cương Thần Công của Thần Châu Cương Thi Môn, tổng cộng có bảy loại biến hóa. Hồng Cương chính là loại thứ ba, gần tương đương với thực lực Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong.”
“Không đùa được đâu.” Tiêu Diễm Diễm lắc đầu, tiếc nuối nói: “Đánh với tên khốn kiếp Hạ Thiên mà còn giữ lại thực lực, có chết cũng không biết chết như thế nào.”
Ngôn Tử Mặc đương nhiên sẽ không nghe Tiêu Diễm Diễm, chỉ thở hổn hển nhào về phía Hạ Thiên.
Tốc độ bổ nhào về phía trước cực nhanh, góc độ cũng rất xảo trá, nhìn thì cồng kềnh nhưng thật ra hư thực tương ứng, cực kỳ linh hoạt. Mặc kệ Hạ Thiên chọn phương hướng nào để chạy trốn, hắn ta đều có thể kịp thời thay đổi hướng.
Đáng tiếc, Hạ Thiên tránh cũng không tránh, hắn còn có vẻ mặt trêu tức giống như nhìn thấy một đứa bé vừa đái vừa ị bậy.
Ngôn Tử Mặc tức đến mức giậm chân. Vốn hắn ta chỉ định dạy cho Hạ Thiên một bài học, nhưng bây giờ hắn ta đã nổi lên sát tâm. Hắn ta vung bàn tay đầy lông màu đỏ đập thật mạnh xuống Hạ Thiên.
Lực hóa cương, độ cứng nhân thể và sức mạnh tạo thành tăng trưởng cấp số nhân. Đừng nhìn chỉ là một chưởng, nhưng lực đạo có thể so với va chạm của một chiếc xe tải. Đừng nói là người, ngay cả một tảng đá lơn cũng có thể bị đánh thành cặn bã.
Lúc này, có thêm một số người đến tuyết sơn, nhưng bọn họ đều khoanh tay đứng từ xa nhìn xem náo nhiệt bên này, cũng không ai có suy nghĩ ngăn cản.
Tuy nói thí luyện Tiểu Tiên Giới cũng không phải đánh đến chỉ còn một người còn sống nhưng trước khi thí luyện bắt đầu, bớt đi một đối thủ cạnh tranh, đồng nghĩa với việc phần thưởng nhận được có thể nhiều hơn một chút, cớ sao lại không làm?
Bành.
Đột nhiên, một bóng trắng từ đằng xa lao đến cực nhanh, đứng trước mặt Hạ Thiên, thay hắn ngăn cản một kích nặng nề này.
“Ta đã nói rồi, ai cũng không ngăn được ta.” Ngôn Tử Mặc nộ khí càng sâu, quát to: “Bất kể là ai, ai cản ta thì đều phải chết.”
Nói xong, song chưởng hắn ta tề phát, đánh tới người kia và Hạ Thiên.
Bóng trắng giống như tờ giấy trắng bay trong gió, tránh được tất cả công kích của Ngôn Tử Mặc, khiến người ta phải líu lưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận