Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3039: Ai là người một nhà của ngươi?

“Ngươi là ai? Vì sao lại xông vào phòng làm việc của ta?”
Viên tiểu thư một giây trước còn tươi như hoa, một giây sau đã thay đổi sắc mặt, rống to với người vừa bước vào: “Ngươi lập tức ra ngoài cho ta.”
Nam tử trẻ tuổi nghe Viên tiểu thư quát lớn, không khỏi ngạc nhiên: “Tỷ, ngươi sao vậy? Không phải ngươi bảo ta…”
“Cút.”
Viên tiểu thư trừng mắt, quát lớn với Nhiếp đội trưởng bên ngoài: “Nhiếp đội trưởng, ngươi không phải ăn cơm khô chứ? Tại sao lại để người lạ xông vào phòng làm việc của ta? Mau bắt hắn ta ra ngoài cho ta.”
Nhiếp đội trưởng đang đứng ngoài cửa không khỏi ngây người. Đây không phải em ruột của ngươi sao? Lần trước ngươi còn bảo cứ để hắn ta vào mà không cần thông báo trước mà.
“Được rồi, đừng diễn nữa.” Hạ Thiên lười xem mấy kiểu diễn xuất vụng về như thế này, lạnh nhạt nói.
Viên tiểu thư hơi gấp lên, vội vàng giải thích: “Ta thật sự không biết. Ta không phải mấy tên biến thái bắt cóc nữ nhân về làm gì.”
“Ai biết ngươi có phải hay không.” Đứa bé trai hừ một tiếng, tức giận nói: “Tóm lại, ngươi mau thả tỷ tỷ của ta ra. Nếu không, ta sẽ bảo anh rể của ta xử lý hết các ngươi.”
Hạ Thiên trừng đứa bé trai: “Này nhóc con, ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
Lúc này, gã nam tử trẻ tuổi mới chú ý đến sự tồn tại của Hạ Thiên và đứa bé trai, không khỏi cau mày: “Hai người các ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở hiệp hội thần y? Các ngươi mau cút ra ngoài cho ta, nếu không, đừng trách ta không khách… A!”
Lời còn chưa nói hết, hắn ta đã bị Viên tiểu thư tát cho một bạt tai.
“Tỷ, tại sao tỷ lại đánh ta?” Nam tử trẻ tuổi khó hiểu hỏi.
“Đánh ngươi bởi vì ngươi là đồ con lợn.” Viên tiểu thư thật sự giận không chỗ phát tiết, phẫn nộ quát lớn: “Ngươi mới là người lăn ra ngoài cho ta.”
Gương mặt nam tử trẻ tuổi hiện lên sự sợ hãi, một câu cũng không dám phản bác, nửa người nằm xuống lăn ra ngoài.
“Khoan đã, ngươi mau đưa nữ nhân mà ngươi bắt đến đây.” Hạ Thiên nói.
“Con mẹ nó ngươi là ai vậy, dám ra lệnh cho ta…” Nam tử trẻ tuổi há miệng định mắng lời thô tục, kết quả đụng phải ánh mắt có thể giết chết người của tỷ hắn ta, hắn ta lập tức câm miệng lại.
Đứa bé trai phủi tay nói với Hạ Thiên: “Tốt rồi, ta cuối cùng cũng cứu được tỷ của ta.”
“Là ta cứu, chẳng có liên quan gì đến ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khó chịu nói.
Đứa bé trai cười hì hì, da mặt dày nói: “Ngươi là anh rể của ta, ngươi cứu cũng giống như ta cứu. Người một nhà, khách sáo như vậy làm gì?”
“Ai là người một nhà của ngươi.” Hạ Thiên thấy đứa bé trai này thật sự chán ghét giống Liễu Hàm năm đó: “Chờ ta gặp được tỷ tỷ của ngươi rồi nói.”
Đứa bé trai vỗ ngực, kiêu ngạo bảo đảm: “Anh rể, ngươi yên tâm đi, tỷ tỷ của ta tuyệt đối xinh đẹp. Ta dựa vào nhân cách Tô Vô Địch của mình mà đảm bảo.”
“Tô Vô Địch?” Hạ Thiên nhướng mày, vẻ mặt khinh bỉ: “Là chỉ ngươi?”
Đứa bé trai gật đầu: “Thế nào, có phải nghe rất lợi hại hay không? Là tỷ tỷ của ta đặt cho ta đấy.”
“Lợi hại hay không thì chưa biết, ta chỉ muốn biết dáng dấp tỷ tỷ ngươi như thế nào.” Hạ Thiên nhếch miệng, nghiêm túc nói: “Nếu dáng dấp không xinh đẹp như ngươi đã nói, ta sẽ đánh ngươi một trận.”
“Anh rể, ngươi yên tâm đi.” Tô Vô Địch tự tin nói: “Tỷ tỷ của ta tuyệt đối là đại mỹ nữ, không nói khuynh quốc khuynh thành, ít nhất cũng là người tuyệt sắc, thiên hạ vô song, ngươi nhất định sẽ thích. Không đúng, ngươi vốn đã rất thích, nếu không, tại sao lại bắt cóc tỷ ấy, sau đó còn tổn thương tỷ ấy chứ?”
“Thành ngữ ngược lại học không ít, nhưng có biết ý nghĩa của nó không mà dùng linh tinh thế.” Viên tiểu thư bất mãn trừng đứa bé trai một cái: “Ta lặp lại lần nữa, ta không bắt cóc tỷ tỷ của ngươi, là người khác tự tác chủ trương mà thôi.”
Hạ Thiên không thèm để ý ân oán bên trong. Hắn đến đây chỉ là để ngắm mỹ nữ mà thôi. Em họ mà Viên Thế Hoàng chuẩn bị hắn đã nhìn thấy, miễn cưỡng tạm được, nhưng chỉ có thể làm vợ nhỏ dự bị của hắn mà thôi. Nói trắng ra là vẫn còn chướng mắt. Nếu về sau hắn không tìm được người tốt hơn thì hãy tính, hoặc có điều gì đặc biệt ràng buộc.
Ví dụ như Dương San năm đó, thật ra tư chất cũng không quá tốt, nhưng về sau nàng lại phát ra khí tức gần giống với Nguyệt Thanh Nhã. Tiếp theo, nàng có liên quan rất sâu với Thanh Phong Sơn, cho nên Hạ Thiên đã thu nàng vào hậu cung của mình.
“Hừ, chờ ngươi nhìn thấy tỷ tỷ của ta rồi sẽ biết.” Tô Vô Địch cau mũi, không phục nói: “Ngươi nhất định ghen ghét tỷ tỷ của ta, cho nên ngươi mới bắt cóc tỷ ấy.”
Viên tiểu thư cũng lười giải thích nhiều. Nàng chỉ một lần tình cờ nói chuyện phiếm với em trai, thuận miệng nói một câu: “Bây giờ đế đô không có nữ nhân nào xinh đẹp hơn ta. Nếu có, cũng là nàng ta đáng chết.”
Đây vốn chỉ là một câu nói đùa, ai biết được đứa em trai giang hồ của nàng lại bắt người ta đến đây.
Nói đến chỗ này, Viên tiểu thư lại càng thêm nổi nóng, bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc em trai của nàng ta cũng cảm thấy nữ nhân kia đẹp hơn nàng ta.
“Hừ, ta ngược lại muốn xem xem nữ nhân kia có thật sự xinh đẹp hơn ta hay không.” Viên tiểu thư cũng là người có tính háo thắng. Nàng khoanh tay, bộ ngực không ngừng phập phồng vì tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận