Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3554: Ngươi ngồi hay không ngồi?

“Không.”
Lão hòa thượng mày trắng rõ ràng cảm thấy không thích hợp, chẳng những không hấp thu được linh khí, ngược lại khí huyết của ông ta còn đang suy bại rất nhanh.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cơ thể cao lớn của ông ta phát sinh kịch biến khiến người ta nghẹn họng.
Dung mạo trở nên già nua, cơ thể mục nát, chỉ còn lại từng sợi khí tức màu đen lượn lờ bên trên cơ thể bị tàn phế.
“Nhậm Ngự Thiên, ngươi gạt ta, ta chửi tổ tông mười tám đời của ngươi.” Lão hòa thượng mày trắng trước khi chết đã dùng hết khí lực toàn thân mắng một người.
Hạ Thiên nhướng mày: “Ông ta đang gọi Thiên, là ai thế?”
“Hình như ta biết người này là ai.” Nhiếp Tiểu Lý cau mày, nhớ lại một chút, sau đó nói: “Không biết trước đó ngươi còn nhớ nữ nhân tên Nhậm Ngữ Đồng không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Không nhớ, nữ nhân không xinh đẹp, ta đều không có ấn tượng.”
Nhiếp Tiểu Lý đành phải giải thích: “Chính là người thích Chiêm Văn Bân đấy, còn đến khách sạn Quế thành để tìm ta gây chuyện. Cuối cùng ngươi đã ra lệnh cho thuộc hạ của nàng ta mang nàng ta đi.”
“À, có chút ấn tượng.” Hạ Thiên tùy ý nói.
“Cha của nàng ta tên Nhậm Ngự Thiên, chỉ biết là một phú hào ẩn hình, cụ thể làm gì thì rất thần bí, người ngoài không biết được.” Nhiếp Tiểu Lý nói ra tin tức mà mình biết: “Bản thân ông ta dường như chưa từng lộ mặt qua, cho nên không ai biết được tướng mạo của ông ta như thế nào. Ta cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe được Chiêm Văn Bân nhắc đến ông ta. Trong lời nói còn mang theo sự cung kính và sợ hãi.”
Nói đến đây, Nhiếp Tiểu Lý bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hiện lên sự kinh ngạc: “Nhậm Ngự Thiên có phải là người thần bí mà Hoàng Y nhắc đến không?”
“Ai biết được?” Hạ Thiên hoàn toàn chẳng có hứng thú với chuyện này.
Hoàng Y nằm trên mặt đất hít mạnh để lấy khí, lắc đầu cười khổ: “Con mẹ nó, sao ta nhiều tai nhiều khó như thế này.”
“Thế thì phải hỏi chính ngươi rồi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Nhiếp Tiểu Lý lên tiếng hỏi: “Hoàng Y tiên sinh, ngươi có biết Nhậm Ngự Thiên không?”
Hoàng Y còn chưa tỉnh hồn. Hắn ta đường đường là linh mạch Hoàng Sơn, nhưng bị người ta đối đãi thô bạo hết lần này đến lần khác, ủy khuất không còn chỗ để nói.
“Ngươi nói Nhậm cái gì Thiên?” Hoàng Y thở một cách khó khăn, liền quay đầu lại hỏi.
“Nhậm Ngự Thiên.” Nhiếp Tiểu Lý lặp lại lần nữa.
“Cái tên này rất lạ, ta chưa từng nghe nói qua.” Hoàng Y cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu: “Năm đó, người thần bí đeo một cái mặt nạ hình sáu con mắt, hoàn toàn nhìn không rõ mặt, giọng nói hiển nhiên cũng không phải nguyên gốc. Tuy nhiên, có một số việc ta cần nhấn mạnh một chút, lần đầu tiên ta gặp người đó là năm trăm năm trước, con người hẳn không thể sống lâu như vậy được.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Điều này nói rõ ông ta không phải người chứ sao?”
“Cũng đúng.” Hoàng Y gật đầu: “Có thể thúc đẩy Xích Nguyệt ma tộc, dùng sát khí di hóa con người sao có thể là nhân loại bình thường được.”
“Này, các ngươi có ổn không?” Kim Ti tỷ tỷ mất kiên nhẫn, ngoáy mũi nhìn Hạ Thiên: “Đám ngu ngốc kia đã bị ta đánh ngã, chuyện ngươi đồng ý với ta, khi nào thì ngươi thực hiện?”
Nhiếp Tiểu Lý nghe tiếng nhìn lại, người mà lão hòa thượng mày trắng mang đến đã nằm la liệt dưới mặt đất, mặt mũi người nào cũng bầm dập không nói, trên người còn có rất nhiều vết cào.
“Nếu ngươi muốn, bây giờ ta có thể thực hiện cho ngươi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Thật hay giả vậy?” Kim Ti tỷ tỷ có chút không được tin tưởng cho lắm: “Ngươi có điều kiện gì khác không, ví dụ ngươi ngấp nghé dung nhan của ta, muốn ta làm linh sủng của ngươi, hoặc suy nghĩ càng xấu xa hơn…”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi không nên sỉ nhục phẩm vị của ta.”
“Im. Ta không phải khỉ thật, chờ ta tìm lại ký ức, ta sớm muộn gì cũng tìm được cơ thể của chính ta.” Kim Ti tỷ tỷ bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Đến lúc đó, ngươi phát hiện dung mạo của ta như thiên tiên, ngươi cũng không nên chảy nước miếng.”
“Không hứng thú.” Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Mặc kệ ngươi là chó, là khỉ, là người hay là thần tiên, ta cũng không hứng thú.”
Kim Ti tỷ tỷ cảm thấy mình bị sỉ nhục, phát điên lên: “Ngươi chờ đó cho ta. Không đúng, ngươi mau giúp ta khôi phục lại ký ức.”
“Cũng được.” Hạ Thiên cũng không từ chối, lấy ra một cây ngân châm, vẫy tay với Kim Ti tỷ tỷ: “Ngươi qua đây, ngồi xổm ở đây này.”
“Vì sao?” Kim Ti tỷ tỷ sửng sốt: “Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi cách không thi châm. Bây giờ ngươi bảo ta qua đó, lại còn ngồi xổm?”
Hạ Thiên nói: “Vậy ngươi ngồi hay không ngồi?”
“Ngồi thì ngồi.” Kim Ti tỷ tỷ cũng không muốn, nhưng nó cũng biết ai mạnh hơn, đành phải thở phì phò nhảy tới, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên vận băng hỏa linh khí, cầm ngân châm đi một vòng mấy đại huyệt sau ót Kim Ti tỷ tỷ, sau đó đâm thẳng ngân châm vào đỉnh đầu.
“A, đau quá.”
Kim Ti tỷ tỷ kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân không cách nào ức chế được sự run rẩy, biểu hiện cực kỳ thống khổ.
“Nàng ấy không sao chứ?” Nhiếp Tiểu Lý lo lắng hỏi.
Hạ Thiên khoan thai thu lại ngân châm, thuận miệng trả lời: “Không sao đâu, ký ức quay lại, thần kinh não nhất định sẽ phải bị xung kích, đau nhức cũng là hiện tượng bình thường mà thôi.”
“A?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận