Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4308: Ngươi rất thông minh cũng rất ngu

“Xem ra Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi xác thực luyện không tệ.”
Thiên Quỷ Vương nhìn thấy Hạ Thiên xuất hiện, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên nụ cười trào phúng: “Không biết ngươi đã luyện đến châm thứ mấy?”
Hạ Thiên đáp: “Nếu ngươi đã luyện qua, ngươi nên biết ta đã luyện đến châm thứ mấy, cũng sẽ không hỏi mấy vấn đề ngu ngốc này.”
“Ngươi có thể nói ra những lời đó, nói rõ lý giải của ngươi đối với Nghịch Thiên Bát Châm cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Thiên Quỷ Vương cười khẽ, nói với Hạ Thiên: “Có cần ta nói công pháp của Nghịch Thiên Bát Châm cho ngươi biết không? Nói không chừng ngươi sẽ có cơ hội phản sát ta.”
“Muốn giết ngươi không cần phải phiền phức như vậy.” Giữa ngón tay Hạ Thiên sáng lên một cây ngân châm: “Bây giờ ta có thể xử lý ngươi.”
Thiên Quỷ Vương mỉm cười, đưa tay chỉ lên trên: “Lôi kiếp sắp đến, bổn vương cũng chẳng rảnh mà phản ứng ngươi, ngươi nên ngẫm lại nên tránh lôi kiếp chi uy này như thế nào đi. Bằng không, ngươi và vị Phù Diêu Tiên Tử kia sẽ trực tiếp bị lôi kiếp đánh chết.”
Hạ Thiên đương nhiên cũng nhìn thấy quả cầu lôi điện cực lớn đang nhanh chóng hạ xuống trên đỉnh đầu.
“Chồng, nếu không trước nghĩ cách tránh một chút.” Phù Diêu Tiên Tử cũng hiển lộ thân hình, đôi mi thanh tú cau lại, vẻ mặt ngưng trọng: “Lôi kiếp đúng là không phải nói đùa. Chỉ cần mất tập trung một chút sẽ rất dễ mất mạng.”
“Vợ Phù Diêu, không cần lo lắng.” Hạ Thiên đã có nắm chắc trong lòng.
Trong quá trình tu luyện Nghịch Thiên Bát Châm, những châm trước hắn trên cơ bản không gặp bình cảnh quá lớn, ngược lại còn rất thuận lợi, nhất là châm thứ tư, gần như không tốn thời gian.
Đến châm thứ năm, châm thứ sáu, thậm chí châm thứ bảy, Hạ Thiên rốt cuộc đã gặp chút trở ngại.
Hắn đã hai lần đứng ở châm thứ bảy, từ đầu đến cuối vẫn không thấy cái bóng của châm thứ tám. Lần đầu tiên tu luyện đến châm thứ bảy, hắn cảm thấy chỉ cần tiếp tục đi theo phương pháp trước đó, không ngừng trị bệnh cứu người, nâng cao độ thuần thục của Nghịch Thiên Bát Châm, sau đó dựa vào song tu, sớm muộn gì sẽ đột phá châm thứ tám, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tuy nhiên, mười hai năm trôi qua, hắn vẫn không hề có dấu hiệu đột phá như cũ, sau đó Dạ Ngọc Mị còn ép khô tu vi của hắn, để hắn phải tu luyện lại lần nữa.
Bây giờ, hắn đã tu luyện đến châm thứ bảy, trải qua trận chiến với đám người Võ La Thần Quân, tiếp nhận hơn phân nửa tu vi của Phù Diêu Tiên Tử, Hạ Thiên đã ý thức được điểm mấu chốt trong đó.
Châm thứ tám tuyệt đối có liên quan đến thiên kiếp.
Nhưng bây giờ hắn không thích hợp trực tiếp độ kiếp, cũng không phải vì hắn sợ thất bại mà là hắn không nghĩ đến việc đi đến Chân Tiên giới gì cả.
Suy nghĩ của hắn chính là trước học xong Nghịch Thiên Bát Châm, có thể túy ý giúp nữ nhân của hắn có năng lực phi thăng Chân Tiên giới, sau đó mọi người cùng nhau rời đi.
Hắn không thể độ kiếp, lại phải dùng thiên kiếp tôi luyện mới có thể đột phá châm thứ tám.
Hiện tại không phải là cơ hội sao?
Thiên Quỷ Vương dẫn đến lôi kiếp vừa lúc thỏa mãn điều kiện của Hạ Thiên.
Đã như vậy, chính chủ Thiên Quỷ Vương lại càng không thể không chết.
“Ngươi muốn giết ta?” Thiên Quỷ Vương nhận ra sát khí trong mắt Hạ Thiên, thoáng có chút ngoài ý muốn: “Ngươi muốn độc chiếm lôi kiếp lần này?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Giết tên ngớ ngẩn ngươi chẳng có liên quan gì đến thiên kiếp. Không có thiên kiếp, ngươi cũng phải chết.”
“Ta hiểu rồi.”
Thiên Quỷ Vương bừng tỉnh: “Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi bị đụng bình cảnh, ngươi muốn dùng thiên kiếp để xem thử có đột phá được hay không?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi không thể yên lặng đi chết sao?”
“Ngươi rất thông minh nhưng cũng rất ngu.” Thiên Quỷ Vương lắc đầu, vẻ mặt khinh thường: “Nếu những người khác độ kiếp, ngươi ở bên cạnh có lẽ còn có thể thu hoạch được không ít. Nhưng bổn vương thì khác. Lôi kiếp lần này tập trung tất cả định số, ngưng tụ thành thiên lôi hạo kiếp, một lần duy nhất đánh xuống. Với tu vi của ngươi bây giờ, hoàn toàn không chịu được.”
Hạ Thiên lạnh nhạt nói: ‘Đỡ được hay không, ngươi nói không tính, ta nói mới tính.”
“Được, ta cho ngươi cơ hội.” Thiên Quỷ Vương cười khẽ, nói với Hạ Thiên: “Thiên lôi hạo kiếp còn mười giây nữa sẽ hoàn toàn bộc phát. Ngươi chỉ có thể giết ta trong lúc này mới có cơ hội nghênh đón thiên kiếp.”
“Cũng không cần, bởi vì ngươi đã chết.” Hạ Thiên nhanh chóng thu hồi ngân châm, hờ hững nhìn quả cầu lôi điện to lớn trên đỉnh đầu: “Ta chỉ cần đối phó quả cầu trên đỉnh đầu này là được rồi.”
Thiên Quỷ Vương biến sắc, vô thức sờ lên ngực của mình, cảm nhận được chút ướt át. Ông ta mở tay ra xem, rõ ràng là máu đen.
Lập tức, hắc vụ trong cơ thể của ông ta nhanh chóng tràn ra ngoài.
Ông ta kinh hãi hỏi: “Ngươi đâm trúng ta từ khi nào thế?”
“Khi ngươi còn đang nói nhảm.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Không thể nào.” Thiên Quỷ Vương quả quyết lắc đầu: “Bổn vương vẫn luôn ngưng thần đề phòng. Hồn Cực Ma Cương cũng luôn mở ra. Cho dù Chí tôn đến cũng không có cơ hội phá hỏng phòng ngự của ta chứ đừng nói chi là ngươi.”
Hạ Thiên cười nói: “Ma cương gì đó của ngươi xác thực rất lợi hại, nhưng như vậy thì sao? Trúng chiêu thì chính là trúng chiêu, ngươi cứ yên lặng đi chết là được.”
“Ta hiểu rồi.” Trong đầu Thiên Quỷ Vương hiện lên một ý niệm: “Ngươi tiến ra đằng sau tấm bình phong, trực tiếp châm cho ta một châm, sau đó khi ta dùng ma vụ nuốt các ngươi, ngươi đã phát động uy lực của một châm đó. Ngân châm mà ngươi lộ ra vừa nãy chẳng qua chỉ là chướng pháp nhãn mà thôi.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi cũng rất thông minh, nhưng bây giờ ngươi nói cái này có hữu dụng không?”
“Đương nhiên hữu dụng, bổn vương trước chém ngươi.” Thiên Quỷ Vương quát một tiếng, cơ thể nổi lên một tầng kim quang mỏng nhạt, cưỡng ép đè xuống hắc vụ đang tràn ra, gọi ra một thanh đao, sau đó vung mạnh về phía Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận