Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3734: Ta nói đây là độc

“Tuyết hầu tử, là một loại đặc sản ở đây, không phải ta vừa mới nói sao?”
Nhân viên phục vụ sửng sốt, sau đó mỉm cười chỉ vào đồ vật trong đĩa cùng với nước canh màu đỏ, giải thích: “Ngươi sẽ không nghĩ thứ nước màu đỏ này là máu chứ? Không phải đâu, sau khi tuyết hầu tử được làm nóng, nước chảy ra chính là màu đỏ này.”
“Ta không nói nó là máu.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta nói đây là độc.”
“Vị khách nhân này, ngươi đừng đùa nữa, không vui đâu.” Nhân viên phục vụ có chút không vui.
Dương San biết tính tình của Hạ Thiên. Hắn xưa nay sẽ không bắn tên không đích. Nếu hắn đã nói như vậy, thứ này nhất định không ổn: “Ngươi có thể gọi đầu bếp ra đây được không?”
“Ý của các ngươi là gì?” Nhân viên phục vụ nghi hoặc nhìn Hạ Thiên và Dương San: “Ngươi hoài nghi quán chúng ta hạ độc trong thức ăn? Chúng ta mở tiệm ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải khách giống như hai ngươi.”
Dương San nói: “Thật ngại quá, chỉ là chúng ta muốn tìm hiểu kỹ hơn về món này thôi.”
“Trong quán không có đầu bếp, nguyên liệu nấu ăn đều do ông chủ đích thân xử lý.” Nhân viên phục vụ mặt không thay đổi nói: “Nguyên liệu nấu ăn trong quán chúng ta tuyệt đối không thành vấn đề, cũng không có khả năng có độc. Nếu các ngươi cảm thấy không muốn ăn tuyết hầu tử, các ngươi có thể gọi món khác.”
Lúc này, cũng có một số khách mới đến nghe được, không khỏi bật cười.
“Ha ha ha, đúng là một đôi cát điêu.”
Một đầu lĩnh tiểu lưu manh cột mái tóc đuôi ngựa màu vàng giễu cợt: “Mỹ nữ, dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, tại sao lại không mang não theo? Nếu trong thức ăn có độc, đối với ông chủ có chỗ tốt gì chứ? Huống chi huyết hầu tử rất khó có được. Ông ấy có tiền không kiếm, lại đi kiếm cho mình án tử hình?”
“Đúng vậy, tuyết hầu tử chỉ là khuẩn nấm thôi mà.” Bạn gái ngồi cùng bàn với người này cũng trào phúng không thôi: “Nửa tháng nay, nó được quảng cáo rất nhiều trên mạng, không biết có bao nhiêu người mộ danh mà đến đây.”
Dương San hỏi: “Nói như vậy, các ngươi đã thử qua?”
“Mỹ nữ, ngươi tưởng tuyết hầu tử là loại hàng bình thường à? Nó rất quý đấy.” Thanh niên cột tóc đuôi ngựa xoay người lại nói với Dương San: “Thứ này chỉ sinh trưởng trong rãnh sâu của núi tuyết, số lượng rất ít, nếu muốn ăn phải đặt trước, lại còn chưa chắc đã được. Ông chủ của quán này gan lớn, ngày nào cũng lên núi hái, cho nên mới có thể buôn bán rộng rãi như vậy.”
Nói xong, hắn ta nhìn nhân viên phục vụ: “Đúng không, tiểu ca, ta nói không sai chứ?”
“Không sai.” Nhân viên phục vụ cao hứng đáp lại: “Toàn bộ Tuyết Thành cũng chỉ có quán chúng ta mới có thể cung cấp tuyết hầu tử với số lượng lớn, không có quán thứ hai đâu.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nói nhảm từ nãy đến giờ vẫn không trả lời vấn đề của ta.”
“Vị khách này, ngươi không phải cố ý đến gây chuyện chứ?” Nhân viên phục vụ thấy thái độ của Hạ Thiên vẫn còn hoài nghi, ánh mắt bắt đầu trở nên bất thiện: “Các ngươi không phải do người khác sai đến chứ? Tuyết hầu tử là cái gì, trên mạng có video, các ngươi có thể lên đó tìm kiếm.”
Thanh niên tóc đuôi ngựa buồn cười nhìn Hạ Thiên: “Này, tiểu tử, nếu ngươi không muốn ăn thì có thể nhường lại cho chúng ta, chúng ta không sợ có độc đâu, ha ha ha.”
Hạ Thiên cũng chẳng thèm phản ứng hai tên ngốc kia, vẫn thản nhiên nhìn nhân viên phục vụ: “Ta không muốn hỏi lại lần thứ ba, đây là thứ gì?”
“Tuyết hầu tử, khuẩn nấm, không phải thịt khỉ, cũng không có độc.” Nhân viên phục vụ cố nén lửa giận nhìn Hạ Thiên: “Nếu ngươi cảm thấy món ăn có vấn đề thì có thể nói thẳng, không cần thiết phải quanh co, lòng vòng. Tất cả nguyên liệu nấu ăn của chúng ta đều tươi mới, tuyết hầu tử này cũng là ông chủ mới hái từ tuyết sơn xuống.”
Lúc này Dương San đưa một đôi đũa sang: “Không có độc, vậy thì ngươi ăn trước đi.”
“Các ngươi đúng là khôi hài.” Nhân viên phục vụ mỉm cười không nói: “Ăn tuyết hầu tử là một chuyện rất tốt, người khác muốn ăn cũng chưa chắc đã ăn được.”
“Này, anh trai, nếu ngươi không muốn ăn, chi bằng đưa sang cho chúng ta, thế nào?” Thanh niên tóc đuôi ngựa một lần nữa mỉm cười, trào phúng nói: “Chúng ta cái gì cũng không sợ. Cho dù có độc, vậy thì càng tốt, bởi vì ta thật sự không sợ.”
Bạn gái thanh niên tóc đuôi ngựa kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, Mã Vĩ ca chúng ta là ai chứ? Là con nuôi của Bạch tam gia, đã sớm ăn linh đan diệu dược trong Lăng Tiêu điện, không nói bách độc bất xâm, nói không chừng còn trường sinh bất tử nữa.”
“Câm miệng đi.” Thanh niên tóc đuôi ngựa không khỏi trừng bạn gái một cái: “Con mẹ nó ngươi nói lung tung gì đấy?”
Bạn gái hắn ta lập tức im bặt, không dám nói gì nữa.
Hạ Thiên lười biếng nói với nhân viên phục vụ: “Nếu ngươi không biết đây là thứ gì, ngươi có thể gọi ông chủ của mình ra.”
Dương San khuyên nhủ: “Chúng ta chỉ muốn nói chuyện với ông chủ của ngươi thôi, cũng không có ác ý gì đâu.”
“Được, các ngươi muốn gặp ông ấy đúng không? Để ta đi gọi ông ấy ra đây.” Nhân viên phục vụ không có gì để nói, bưng đĩa thức ăn quay vào trong quán.
“Khoan đã.” Thanh niên tóc đuôi ngựa bỗng vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Nếu bọn họ không muốn ăn, tuyết hầu tử kia cũng đừng lãng phí, bán nửa giá cho chúng ta đi.”
Nói xong, hắn ta định đưa tay cầm lấy dĩa thức ăn nhưng bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
“Không được, ông chủ nói, tuyết hầu tử không bán hai lần.” Nhân viên phục vụ lắc đầu, vô cùng nghiêm túc: “Nếu các ngươi muốn ăn thì có thể hạ đơn, ta thông báo cho ông chủ làm một phần mới cho các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận