Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3932: Ngươi không nên hành động theo cảm tính

“Ngươi thật sự quá lỗ mãng.”
Một bóng người màu đỏ đột nhiên xuất hiện, tiến lên nhặt lấy khối tinh thạch màu đỏ, ước lượng trong tay, sau đó ghét bỏ ném cho Hạ Thiên: “Thứ này vô dụng. Lời người kia nói, tốt nhất ngươi đừng nên tin.”
Hạ Thiên cũng không tiếp, mặc cho tinh thạch rơi xuống mặt đất.
Hắn quay người nhìn người đến, hỏi một câu: “Ngươi là ai?”
“Này, Hạ Thiên, ngươi đang giả mất trí nhớ với ta đúng không?”
Gương mặt thiếu nữ áo đỏ hiện lên vẻ bất mãn: “Ta là Trương Lăng Linh, chúng ta đã từng gặp nhau ở bí cảnh Quy Khư, còn có bí cảnh U Minh.”
“Trước kia ngươi không có hình dáng như vậy.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Thế ngươi đến đây làm gì?”
Trương Lăng Linh cười khổ: “Ngươi gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, nếu ta không đến, trái đất sẽ bị hủy trong tay của ngươi.”
“Đừng nói giống như bản thân ngươi đại nghĩa lẫm nhiên lắm vậy.”
Hạ Thiên phiền chán nhất chính là loại giọng điệu đó. Hắn bất mãn nói: “Nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì? Không nói thì biến, không biến thì chết.”
“Đúng là càng ngày càng thô.”
Trương Lăng Linh lắc đầu thở dài, cũng không có ý định so sánh Hạ Thiên với cái gì, nói thẳng ý đồ của mình đến đây: “Người kia có một chuyện khả năng không có nói sai. Liên minh tu tiên xác thực sẽ phái người đến.”
Hạ Thiên tuyệt không để ý, thản nhiên nói: “Liên minh tu tiên không phải đã từng phái người đến đây mấy lần sao? Hòa thượng mà ngươi cứu bên trong bí cảnh U Minh đấy.”
“Cứ xem là thế đi.”
Trương Lăng Linh cũng không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, trịnh trọng nói: “Ta từ miệng hòa thượng kia hỏi được một ít tin tức hữu dụng, ngươi có muốn nghe không?”
Hạ Thiên trả lời rất quả quyết: “Không muốn.”
“Ngươi không nên hành động theo cảm tính.”
Trương Lăng Linh có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên, tận tình nhắc nhở: “Chuyện này không thể coi thường được, thậm chí liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ trái đất, ngươi lạnh lùng như vậy không được đâu.”
Hạ Thiên hoàn toàn không để mình bị đẩy vòng vòng. Mấy chuyện bắt cóc đạo đức này, hắn xưa nay không bị mắc lừa.
“Muốn ta giúp thì cứ nói thẳng, còn muốn lợi dụng ta làm cái gì đó thì miễn đi.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nếu không phải ngươi đã giúp ta và tiểu muội chân dài bên trong bí cảnh U Minh, bây giờ ngươi đã bị ta đánh một trận rồi.”
“Được rồi, cứ xem như ta cầu ngươi hỗ trợ vậy.”
Trương Lăng Linh cũng biết tính cách của Hạ Thiên như thế nào, chỉ là không nghĩ đến con hàng này lại đạt đến tình trạng như thế: “Tuy nhiên, nơi này không phải là nơi nói chuyện. Ai biết được đám người ma tộc có bố trí cạm bẫy gì ở đây hay không?”
Khi nói, ánh mắt Trương Lăng Linh lại liếc nhìn Băng Vạn Phách đang nằm cách đó không xa.
“Ta không phải…” Băng Vạn Phách muốn giải thích, nhưng Trương Lăng Linh lại đánh ra một luồng linh quang đánh ngất Băng Vạn Phách.
Vẻ mặt Hạ Thiên vẫn không ra làm sao: “Thế ngươi muốn nói ở đâu?”
“Đến Giang Hải đi.”
Trương Lăng Linh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cao ốc tập đoàn Thần Y của các ngươi cũng không tệ.”
“Ta còn tưởng rằng ngươi nói muốn đến Tiểu Tiên Giới chứ? Dù sao cửa vào ngay trên đỉnh núi tuyết.”
Hạ Thiên kỳ quái nhìn Trương Lăng Linh, trong giọng nói không khỏi mang theo ý vị trêu chọc.
“Ở đó có hai nữ nhân của ngươi, ta không phải đối thủ.”
Trương Lăng Linh có chút khó chịu nói: ‘Nếu ta đến đó, chẳng may các ngươi trở mặt khống chế ta, ta biết đi đâu mà khóc đây.”
“Nếu ta muốn khống chế ngươi, đi chỗ nào cũng vô dụng thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói.
Trương Lăng Linh lắc đầu: “Vậy cũng không nhất định.”
Hạ Thiên thản nhiên nhìn Trương Lăng Linh, cũng không có ý định ra tay.
“Này, Hạ Thiên, chỗ của ngươi không có việc gì chứ?”
Miệng giếng bỗng nhiên vang lên tiếng kêu của Ninh Nhụy Nhụy.
“Đương nhiên không có việc gì. Ta làm sao mà có việc gì chứ?”
Thân hình Hạ Thiên lóe lên, bay ra khỏi miệng giếng, ôm lấy Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, có phải nàng nhớ ta không?”
“Ngươi thôi đi.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên, hơi tức giận nói: “Ngươi chẳng bao giờ nghiêm túc cả. Bây giờ là lúc nói cái này sao?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy rất đúng lúc.”
“Mặc kệ ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Chuyện như thế nào rồi?”
“Tên Tiết ngớ ngẩn gì đó đã chết.”
Hạ Thiên thuận miệng đáp.
Lúc này có người vội vã xông đến, hỏi Hạ Thiên: “Nãi nãi của ta đâu?”
“Chưa chết đâu.”
Hạ Thiên đáp, sau đó hô xuống giếng một tiếng: “Này, làm phiền ngươi ném lão thái bà kia lên giùm.”
Ninh Nhụy Nhụy biến sắc, có chút cảnh giác hỏi: “Đáy giếng còn có người khác sao?”
“Tiểu muội chân dài, không cần khẩn trương.”
Hạ Thiên xoa xoa sau lưng Ninh Nhụy Nhụy, cười nói: “Là người quen của nàng đấy.”
Ninh Nhụy Nhụy nghi ngờ hỏi: “Người quen của ta?”
“Là ta.”
Trương Lăng Linh thở dài, tiện tay nâng cơ thể Băng Vạn Phách lên, sau đó nhẹ nhàng bay ra khỏi đáy giếng, xuất hiện trước mặt Ninh Nhụy Nhụy.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Ninh Nhụy Nhụy nghe được giọng nói này, gương mặt không khỏi hiện lên sự vui mừng. Trải qua khoảng thời gian ở chung bên trong tàn cảnh U Minh, các nàng đã là bạn tốt.
Hạ Thiên nói: “Nàng ta vẫn ở bên cạnh xem kịch.”
Nghe xong, Băng Ngữ Hạ không khỏi cau mày, có chút địch ý nhìn Trương Lăng Linh.
Thực lực nữ nhân này khẳng định không thấp, lại ngồi nhìn tình thế phát triển đến tình trạng như vậy, cho dù không phải là địch nhân phái Tuyết Sơn, cũng tuyệt không phải bằng hữu phái Tuyết Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận