Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2153. Đừng đánh chết hắn

"Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi thôi!" Người cao gầy vươn tay chế trụ đầu vai của Hạ Lãnh, nhấc đối phương lên rồi tung người rời ngọn cây, chạy nhanh về phía bóng đêm thâm trầm.
Tên mập mạp nhìn nhà trọ Vân Lai một chút, sau đó thở dài, quay người đuổi theo người cao gầy.
Hạ Lãnh vẫn không lên tiếng, mặc cho mình bị bắt cóc, không hề hoảng sợ một chút nào.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe ngựa lặng yên rời đi nhà trọ Vân Lai.
......
Địa Cầu, Quy Khư bí cảnh.
"Ta để cho ngươi đi rồi sao?" Hạ Thiên có chút khó chịu, lấy ra ngân châm đâm vào thân hình sắp biến mất của ông lão mặc áo bào trắng kia, đối phương lập tức đứng yên tại chỗ, bộ phận biến mất cũng bị kéo lại.
Ông lão mặc áo trắng ngây ngẩn cả người, trừng to mắt nhìn Hạ Thiên: "Chuyện này….. Chuyện này không có khả năng, cái phân thân kia của lão phu cũng không phải là thực thể, sao ngươi lại có thể thi châm trên người ta được chứ?"
"Mấy tên ngu ngốc các ngươi có thể đổi câu nào mới mẻ hơn được không?" Hạ Thiên bĩu môi, "Chuyện đã xảy ra rồi mà còn la hét không có khả năng. Ai nói không có thực thể thì không thể châm cứu hả?"
"Tốt lắm tiểu tử, ngươi khá lắm!" Ông lão mặc áo trắng rất nhanh hồi phục tinh thần lại, phẫn nộ quát Hạ Thiên: "Đầu tiên là cướp dị thú nhà họ Viên chúng ta, tiếp đó lại nhục mạ lão phu, bây giờ còn dám ra tay với lão phu, ngươi thật là chán sống rồi! Ta khuyên ngươi, nhanh chóng thả phân thân của lão phu ra, trả lại Vũ Y Thú, sau đó tới trận pháp quỳ xuống nhận lỗi với lão phu, nếu không thì......"
Bang!
Hạ Thiên tiện tay cho đối phương một cái tát: "Lão già ngu ngốc ngươi còn dám uy hiếp ta, ngươi mới là người chán sống thì có."
"Hừ, ngươi giữ chân phân thân của lão phu lại như thế nào?" Ông lão mặc áo trắng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, lạnh giọng nói: "Bản thể của lão phu ở trong trận pháp sẽ chờ ngươi đến, đến lúc đó, lão phu nhất định làm cho các ngươi ở trong trận sống không bằng chết!"
"Hạ tiên sinh, ta thấy tốt nhất là ngươi nên thả Viên tiên sinh ra đi, nếu không thì kết quả thật sự rất nghiêm trọng." Sở Phong có chút lo lắng nhắc nhở Hạ Thiên, hắn ở nơi đây đã mười năm, biết nhà họ Viên có được sức mạnh to lớn ở đây.
"Chọc giận ta và bạn gái của ta, kết quả mới thật sự rất nghiêm trọng." Hạ Thiên không cho là đúng, phản bác lại một câu.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn ông lão mặc áo trắng, nhàn nhạt nói: "Đối với chúng ta thì lời uy hiếp của ngươi căn bản không đáng giá nhắc tới, cho nên ngươi vẫn là đừng lãng phí nước miếng."
Lúc này, Vũ Y Thú núp ở trong ngực Ninh Nhụy Nhụy ló đầu ra nhe răng với ông lão mặc áo trắng.
Ông lão mặc áo trắng trợn mắt trừng con quái thú kia: "Vũ Y Thú, cái thứ súc sinh dám không nghe lời của ta, chờ xem lát nữa lão phu lột da, phá hủy xương cốt của ngươi."
"Ta rất thích con Vũ Y Thú này, bây giờ nó là thú cưng của ta." Ninh Nhụy Nhụy ôm con quái thú kia, nói với ông lão mặc áo trắng: "Vừa rồi ngươi lại muốn dùng roi đánh nó, bây giờ còn buông lời đe dọa, đừng nghĩ tới việc ta trả lại nó, trái lại ta còn muốn cáo ngươi tội ngược đãi động vật đâu."
"Phản, quả thật làm phản hết rồi! Các ngươi dám làm trái lời lão phu." Ông lão mặc áo trắng thực sự là bị chọc tức muốn nổ phổi, "Bí cảnh này là do nhà họ Viên chúng ta phát hiện được, cũng là do nhà họ Viên chúng ta khai quật ra, các ngươi dính phúc duyên của nhà họ Viên chúng ta mà còn dám bất kính với ta, thật là đáng chết!"
Đang nói chuyện, cơ thể ông lão mặc áo trắng bỗng nhiên bốc hơi, từng sợi ánh sáng màu trắng từ sâu trong động phủ truyền tới, đan xen với những hơi nước kia. Chỉ chốc lát sau, cả người ông lão mặc áo trắng đã biến thành một thể hỗn hợp giữa hơi nước và ánh sáng trắng, thân hình lớn hơn gấp mười lần.
Hắn trôi nổi giữa không trung, trợn mắt nhìn Hạ Thiên: "Ngươi cho rằng chỉ bằng một cái ngân châm nho nhỏ của ngươi là có thể vây khốn phân thân của lão phu? Quả là si tâm vọng tưởng, hôm nay lão phu phải giết chết các ngươi để răn đe cảnh cáo, xem ai còn dám bất kính với nhà họ Viên nữa không?"
Ông lão mặc áo trắng lập tức nâng bàn tay khổng lồ lên, lôi kéo rất nhiều hơi nước và bạch quang đánh về phía Hạ Thiên.
"Hạ tiên sinh, mau tránh ra." Sở Phong thấy thế vô cùng hoảng hốt, hắn hô to về phía Hạ Thiên: "Nếu như trúng phải một chưởng đó thì tuổi thọ của ngươi sẽ bị lấy hết, trước đó ta chỉ thấy qua...... Ách!"
Sở Phong còn chưa nói hết câu thì đã bị ông lão mặc áo trắng dùng tay còn lại đánh bay: "Lắm miệng!"
"Ngươi có thể thu phục chứ?" Ninh Nhụy Nhụy nhìn tình thế trước mặt, quay đầu hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút không vui nhìn Ninh Nhụy Nhụy, nói: "Tiểu muội chân dài, cô cảm thấy tên kém thông minh này có khả năng tạo thành tổn thương gì cho ta sao?"
"Vậy là tốt rồi, đừng đánh chết lão nhân này, ta còn muốn cái roi trong tay hắn đó." Ninh Nhụy Nhụy không lo lắng cho an nguy của Hạ Thiên, mà là lo lắng hắn ham chơi lỡ tay đánh chết lão nhân kia.
"Sắp chết đến nơi còn dám nói năng lỗ mãng, nếu vậy để lão phu tiễn các ngươi cùng lên đường!" Ông lão mặc áo trắng bị lửa giận che mắt, một chưởng lập tức biến thành song chưởng, ánh sáng màu trắng trong nháy mắt trở nên càng mãnh liệt, mơ hồ còn mang theo cảm giác nóng rực, những người vừa được khôi phục tuổi thọ và nguyên khí lại biến thành già yếu lần nữa.
"Oanh!"
Ánh sáng màu trắng mãnh liệt theo song chưởng nổ tung trước mặt Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, hơi nước đầy trời cũng lập tức tản ra. Toàn bộ động phủ như là bị thác nước đổ xuống, không gian đột nhiên mờ mịt, mà người bị hơi nước bao phủ dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng hóa thành ánh sáng trắng, biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận