Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2958: Chứng hàn huyết kỳ lạ

“Này Annie, ngươi không đúng rồi đấy.” Mai Ngạo Tuyết có vẻ ghen tỵ: ‘Tại sao ngươi gọi ta là dì, nhưng lại gọi nàng ấy là tỷ tỷ? Rõ ràng ta và nàng ấy đâu chênh lệch bao nhiêu đâu.”
Annie nháy mắt cười nói: “Bởi vì Y tỷ tỷ nhìn rất trẻ.”
“Y tiểu thư, đây là thuật trú nhan của ngươi hay là chỗ thần kỳ của Hạ Thiên?” Mai Ngạo Tuyết thấp giọng hỏi.
Y Tiểu Âm không biết nói như thế nào. Thật ra, nàng không quá coi trọng nhan sắc. Bình thường cũng không sử dụng bất kỳ biện pháp dưỡng da nào, nhưng sở dĩ có thể duy trì khí chất thiếu nữ, đúng là có liên quan đến Hạ Thiên.
Trên cơ bản, tất cả nữ nhân có phát sinh quan hệ với Hạ Thiên, cho dù không tẩy tủy phạt cốt, cơ thể cũng sẽ duy trì trạng thái thiếu nữ. Đây cũng được xem là một trong những kỹ năng bị động của Hạ Thiên.
“Được rồi, ta đã biết.” Mai Ngạo Tuyết thấy Y Tiểu Âm không trả lời, trong nháy mắt đã đoán được đáp án, vì thế lại càng hướng đến Hạ Thiên mãnh liệt hơn.
“Dì Mai, tại sao ngươi lại quen với Y tỷ tỷ?” Annie tò mò hỏi.
Mai Ngạo Tuyết mỉm cười xoa đầu Annie: “Đương nhiên là tìm nàng ấy chữa bệnh cho ta rồi.”
“Dì Mai, dì cũng bị bệnh sao?” Annie cảm thấy ngoài ý muốn: “Hoàn toàn nhìn không ra.”
“Ha ha, nếu ngươi nhìn ra, ngươi chính là tiểu thần y.” Mai Ngạo Tuyết vỗ cái đầu nhỏ của thiếu nữ: “Ngươi tiếp tục chơi đùa đi, ta và Y tỷ tỷ đến phòng khách trò chuyện.”
“Được rồi, nhưng mọi người đừng trò chuyện quá lâu.” Annie nhẹ gật đầu, sau đó nói: “Ta và Y tỷ tỷ đã lâu không gặp, ta muốn trò chuyện với tỷ ấy.”
“Biết rồi, ta không chiếm Y tỷ tỷ của ngươi đâu.” Mai Ngạo Tuyết nghéo tay với Annie, sau đó ném một ánh mắt về phía Y Tiểu m, hai người cùng nhau tiến vào phòng khách.
“Ngươi cứ tùy ý ngồi. Có muốn uống chút gì đó không?” Mai Ngạo Tuyết chọn một chai rượu vang trên kệ rượu, sau đó nhìn Y Tiểu m.
“Ta không uống rượu.” Y Tiểu Âm một lần nữa nhấn mạnh, sau đó ngồi xuống ghế salon: “Bây giờ ngươi có thể nói ra mục đích thật sự của mình rồi.”
Mai Ngạo Tuyết vẫn lấy hai ly uống rượu vang, mở nắp, rót vào mỗi ly một phần ba, sau đó đưa một ly cho Y Tiểu m: “Trước đó ta không phải nói rồi sao?”
“Ngươi tưởng ta tin lý do đó của ngươi à?” Y Tiểu Âm vẫn nhận lấy ly rượu, nhưng không uống, chỉ đặt lên bàn.
Mai Ngạo Tuyết mỉm cười, lắc lư ly rượu đỏ: “Vì sao ngươi lại không tin? Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa, hay cảm thấy Hạ Thiên không có mị lực đó?”
Y Tiểu Âm cũng không khư khư suy nghĩ kia, chỉ nói: “Nếu ngươi thật sự suy nghĩ như vậy, ta lực bất tòng tâm. Nhưng bệnh của ngươi, ta tin rằng có thể chữa trị.”
Mai Ngạo Tuyết cau mày, lộ ra vẻ ngoài ý muốn: “Ngươi đã nhìn ra?”
Giọng nói của Y Tiểu Âm vẫn lạnh lùng, nhưng nét mặt vẫn hiện lên sự kiêu ngạo: “Từ sân bay đến đây ít nhất cũng phải nửa tiếng. Nếu ta còn nhìn không ra, ta sẽ thẹn với cái nghề bác sĩ của mình.”
“Ngươi nói chuyện thật bá khí.” Mai Ngạo Tuyết nhấp một ngụm rượu vang: “Bệnh này của ta từ trong bụng mẹ mà có, gần như đau đớn gì ta cũng đều trải qua. Cha mẹ ta dẫn ta đến u Mỹ tìm danh y, kết quả cũng không có cách, thậm chí còn hoài nghi ta không có bệnh. Trước kia, ta đã nghe nói qua danh tiếng nữ thần y của ngươi, nhưng ta không tin. Bây giờ ta đã tin rồi.”
Ánh mắt Y Tiểu Âm vẫn yên tĩnh: “Thần y thì không dám nhận. Y thuật của Hạ Thiên cao hơn ta gấp trăm lần. Ngươi có thể đi tìm hắn. Cho dù hắn không biết ngươi bị bệnh gì, hắn cũng có thể châm cứu chữa bệnh cho ngươi.”
“Ta không thể đi tìm hắn.” Mai Ngạo Tuyết lắc đầu: “Hắn gần như không xuất ngoại, huống chi ta còn đắc tội hắn. Nếu chẳng may ta không lọt nổi mắt xanh của hắn, còn bị hắn giết, vậy thì được không bù mất rồi.”
“Ngươi cẩn thận quá rồi đấy.” Y Tiểu Âm cũng không biết đánh giá như thế nào: “Mặc dù y thuật của ta không bằng Hạ Thiên, nhưng ta khẳng định có thể trị được bệnh của ngươi.”
Mai Ngạo Tuyết bỗng thở dài, lắc đầu nói: “Bệnh của ta, ta phải dùng nó để câu dẫn Hạ Thiên, không thể để ngươi chữa lành. Tuy nhiên, ta nhất định phải hiểu về căn bệnh này. Nó đã làm khó ta hơn ba mươi năm rồi.”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Bệnh này gọi là chứng hàn huyết. Nghiêm chỉnh mà nói cũng không tính là bệnh, mà là một loại thể chất đặc biệt, phải cần một hoàn cảnh cực kỳ khắc nghiệt mới có thể sinh tồn. Nếu hoàn cảnh thích hợp, ngươi và người bình thường cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng chỉ cần hoàn cảnh có chút không đúng, bách bệnh mọc thành bụi, chịu hết tra tấn.”
“Không sai, ta mắc phải căn bệnh này.” Mai Ngạo Tuyết gật đầu: “Ta chỉ có thể ở Lạc thành, cơ thể mới không tra tấn ta. Chỉ cần ta rời đi, ta sẽ liên tục bị bệnh, nhưng lại không có nguyên nhân gây bệnh. Các thiết bị y tế cũng không kiểm tra ra bất kỳ dị thường nào.”
Tiểu Annie là bệnh nhân mà Y Tiểu Âm gặp mấy năm trước. Lúc đó, nàng cũng không biết là bệnh gì, chữa mấy lần cũng không khả quan. Về sau, nàng từ những trang y học cổ mà nàng tìm được mới tìm thấy vài ghi chép lẻ tẻ về nó. Lúc đó, nàng đã thảo luận qua với Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên không có hứng thú đối với chứng bệnh này, chỉ thuận miệng nói một câu. Đây là thể chất hàn huyết, chỉ cần cam đoan hoàn cảnh thích hợp, nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Năm đó, Y Tiểu Âm chỉ từ một câu thuận miệng của Hạ Thiên, nhận được linh cảm, sau đó tiến hành trị liệu cho Annie. Trải qua mấy lần thí nghiệm, nàng phát hiện chỉ cần ở vị trí 37o Bắc, sức khỏe Annie mới có thể bình thường trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận