Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3788: Chỉ là chết mà thôi

Biến cố phát sinh.
Nam nhân to mọng giật mình, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Hai lão giả kia cũng nhìn nhau, cũng không biết tình huống của Lệ Lệ Á như thế nào.
“Ông xã, nàng ta bị sao vậy?” Dương San cũng không hiểu được rốt cuộc nữ nhân kia bị cái gì.
Hạ Thiên cười nói: “Không có gì, chỉ là chết mà thôi.”
“Chết?” Dương San sửng sốt. Vừa rồi rõ ràng Lệ Lệ Á đã được trị liệu, biểu hiện sinh long hoạt hổ, tại sao đột nhiên lại chết?
Lão giả tóc trắng nghe Hạ Thiên nói, không khỏi quát mắng: “Đánh rắm! Trải qua châm pháp của ta điều trị, thương thế ngay tim của nàng ta đã tốt, tại sao lại chết?”
“Không sai, ta cho nàng ta uống hai viên thần đan kéo dài tính mạng, bất luận như thế nào, nàng ta cũng không thể nào chết được.” Lão giả râu đen quát Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười so đo với hai tên lang băm này: “Ta đã nói rồi, ngoại trừ ta, ai cũng không trị được cho nàng ta. Hai lão già phế vật các ngươi lại càng không thể nào.”
“Tiểu tử, ngươi muốn chết.” Lão giả tóc trắng tức sùi bọt mép, làm bộ muốn phóng đến Hạ Thiên.
Nam nhân to mọng lấy lại tinh thần, kéo lão giả tóc trắng lại, lạnh giọng nhắc nhở: “Phong lão, ngươi không nên tức giận, trước cứu Tiểu Á. Nàng ta không thể chết, ít nhất không thể chết bây giờ.”
Lão giả tóc trắng cảm nhận được sự bức thiết trong giọng nói của nam nhân to mọng, đành phải cố nén lửa giận trong lòng, đến trước người Lệ Lệ Á, nhìn cũng không thèm nhìn bắt đầu thi châm.
“Thật kỳ lạ.” Lão giả râu đen cũng kiểm tra cơ thể Lệ Lệ Á, phát hiện thương thế ngay tim rõ ràng đã khép lại, theo lý nàng ta không thể chết mới đúng chứ.
Hạ Thiên nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Ta nói nàng ta chết rồi thì nàng ta chết rồi.”
“Là người, nhất định là ngươi đã âm thầm động tay động chân.” Lão giả tóc trắng đứng lên chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: ‘Ngươi và tên sư phụ của ngươi không thích y thuật người khác mạnh hơn mình, do đó lúc nào cũng cản trở, không hại chết nhân tài thì không cam tâm.”
Dương San cười lạnh: “Miệng lưỡi của ngươi lợi hại đấy, nếu y thuật của ngươi cũng lợi hại như vậy, nàng ta đích thật sẽ không chết.”
“Làm càn.” Lão giả râu đen từ bỏ cứu Lệ Lệ Á. Điều cần thiết bây giờ của ông ta là tìm một con dê thế tội: “Chính các ngươi, trước giết chết Lệ Lệ Á, còn âm thầm giở trò quỷ, muốn hủy hoại thanh danh của hai người chúng ta, đơn giản…”
“Đừng đơn giản nữa.” Hạ Thiên mỉm cười: “Có thời gian nói mấy thứ này, các ngươi nên suy nghĩ làm thế nào để sống sót đi.”
Lão giả tóc trắng sững sờ: “Ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn giết chúng ta?” Lão giả râu đen khinh thường nói: “Năm đó, Trương Minh Đà còn chưa làm được chuyện này, chỉ dựa vào một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch như ngươi còn có thể làm được sao?”
Hạ Thiên nói: “Ta chẳng hứng thú giết các ngươi. Cho dù muốn giết cũng không cần ta ra tay.”
Lão giả tóc trắng quay sang nhìn Dương San: “Ha ha, ngươi đừng nói nữ nhân này sẽ giết được chúng ta nhé?”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương đương nhiên cũng sẽ không ra tay, các ngươi còn chưa xứng.” Hạ Thiên cười nói.
Lão giả râu đen cảm thấy Hạ Thiên đang đùa bỡn bọn họ, liền tức giận chửi ầm lên: “Con mẹ nó, vậy ngươi có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả.” Hạ Thiên đưa tay chỉ tráng hán cao hai mét có làn da màu đồng, cười nói: ‘Kim châm trên đầu hắn ta đã được lấy ra. Mấy năm qua, các ngươi ngược đãi hắn ta không ít. Bây giờ, hắn ta đang suy nghĩ nên cảm ơn sự chiếu cố của các ngươi như thế nào.”
Hai lão giả giật mình, tráng hán không biết từ lúc nào đã khôi phục sự thanh tỉnh, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, hung hăng nhìn hai người, chậm rãi bước đến.
“Đạt La Trà, ngươi đừng có làm loạn.” Nam nhân to mọng phát hiện sự dị thường của tráng hán, lập tức ra lệnh: “Ta là chủ nhân của ngươi, ta ra lệnh cho ngươi lập tức dừng lại.”
Tráng hán hoàn toàn không để ý đến, nhìn cũng không thèm nhìn nam nhân to mọng, bước chân vẫn tiến về phía hai lão giả kia.
Nam nhân to mọng thấy mình không được để ý đến, không khỏi cười to, tiến lên ngăn cản tráng hán: “Ta bảo ngươi dừng lại, ngươi không nghe thấy sao?”
Tráng hán há to miệng, ai oán một hồi lâu mới phun ra được một chữ: “Cút.”
“Ta là chủ nhân của ngươi, chính ta là người đã đem ngươi ra khỏi chỗ sâu trong núi tuyết.” Gương mặt nam nhân to mọng không thể tin nổi: “Ngươi có biết ta đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền lên người ngươi không? Cho ngươi ăn bao nhiêu đan dược, dùng bao nhiêu linh khí hay không? Bây giờ ngươi bất kính với ta như vậy, quả thật đại nghịch bất đạo. Ngươi còn dám chống lại mệnh lệnh của ta, ngươi đừng trách ta hủy diệt ngươi.”
Tráng hán cho nam nhân to mọng một chưởng, một chút do dự cũng không.
Bành.
Nam nhân to mọng cảm giác giống như bị một xe tải đang chạy với tốc độ cao đụng trúng, ngũ tạng lục phủ bị chấn bể, cả người bay rớt ra ngoài.
Nếu không phải ngoài cửa có một số vệ sĩ áo trắng cản lại, đoán chừng ông ta sẽ phá vỡ thêm mấy bức tường, sau đó bay ra khỏi khách sạn, không biết tung tích.
Hai lão giả nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút rụt rè nhưng ngoài miệng vẫn cường ngạnh như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận